Chương 39: (Vô Đề)

Tang Hiểu Du sầu não vô cùng, đúng lúc ấy thang máy kêu "tinh" một tiếng rồi mở ra. Cô cúi đầu bế Đường Đường vào lòng, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Thang máy tới rồi, đi thôi, chúng ta tới mượn danh Cầm thú chen hàng thôi!"

Việc tái khám diễn ra rất thuận lợi, tiến hành cũng rất nhanh, chỉ khoảng nửa tiếng họ đã lại bắt thang máy đi xuống.

Thấy ban nãy khi đi thang máy, cô dừng lại ở tầng khoa Tim mạch nhìn trước ngó sau, Hách Yến bất giác lên tiếng: "Cá nhỏ, Cầm thú nhà cậu đi công tác chắc cũng sắp về rồi nhỉ?"

"Ừm..." Tang Hiểu Du gật đầu, âm thầm tính nhẩm trong lòng, ngượng ngập nói: "Thứ Ba tuần sau, còn hai ngày nữa."

"Không dễ dàng! Cuối cùng cậu cũng đợi được rồi, không cần phải cô độc một căn nhà nữa!" Hách Yến không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu chọc cô.

Tang Hiểu Du bị nói đến đỏ bừng mặt, giậm chân liên tục: "Yến Tử, cậu nói mấy câu này trước mặt con trẻ có hợp lý không!"

Con bé đang ôm búp bê nghe thấy vậy, lập tức đưa tay lên bịt tai lại, chớp chớp đôi mắt to tròn biểu thị: "Đường Đường không nghe thấy gì hết á!"

"Con bé quỷ sứ này!" Tang Hiểu Du xấu hổ, dở khóc dở cười.

Đi qua cây cầu kính dài dằng dặc, đi thẳng ra ngoài cửa tòa nhà khám bệnh, vừa bước xuống thềm, họ liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng phanh gấp, bá đạo đỗ chình ình ở đó, người nhảy xuống từ ghế lái chính là Tần Hoài Niên đeo kính.

Đã quen với dáng vẻ sếp lớn của anh ấy mỗi lần ngồi ở ghế sau, đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh ấy tự lái xe.

Nhìn vệt bánh xe dưới đường, Tang Hiểu Du thầm chép miệng mấy tiếng.

Thói quen lái xe của hai anh em nhà này cũng giống nhau đến như vậy!

"Bố..."

Con bé vốn dĩ đang trái phải nắm tay hai người họ, giờ cả búp bê cũng không cần nữa, lập tức chạy ào qua đó.

Tần Hoài Niên cúi xuống, ôm trọn con gái vào lòng. Ánh mắt hờ hững sau gọng kính lúc này toát lên một vẻ dịu dàng, sau đó hơi nhíu mày nhìn về phía Hách Yến, cất giọng không vui: "Sao không gọi điện thoại cho tôi!"

Nhìn hai bố con họ, Hách Yến nói hờ hững: "Chắc là anh cũng rất bận, vả lại cũng chỉ qua đây để tái khám, tự tôi đưa con bé đi cũng được, không cần phiền tới anh đâu!"

"Thế nào gọi là làm phiền?" Tần Hoài Niên sắc mặt giận dữ, trầm giọng xuống: "Hách Yến, tôi là bố của Đường Đường!"

Hách Yến dường như không thể phản bác được, chỉ biết quay gương mặt hơi tái đi.

Tần Hoài Niên mở cửa ghế sau ra, bên trong có đặt ghế an toàn cho trẻ em. Anh bế Đường Đường vào trong, rồi lập tức kéo tay Hách Yến: "Lên xe, tôi đã hứa cuối tuần này nghỉ ngơi, đưa Đường Đường tới công viên chơi rồi!"

"Không cần đâu!" Hách Yến từ chối thẳng, muốn nói bằng giọng xa cách: "Cá nhỏ đi cùng mẹ con tôi, cô ấy có thể giúp tôi chăm sóc Đường Đường!"

Con bé ngồi trên ghế an toàn, nhìn cô ấy bằng đôi mắt to tròn từ trong xe, hỏi ngây ngô: "Mẹ ơi, có thể để bố đi cùng không ạ?"

Câu nói non nớt của con trẻ bật ra khiến Hách Yến đứng đờ ra đó.

Tần Hoài Niên nhíu mày nhìn hai mẹ con họ, sắc mặt hơi căng ra, hướng về phía Tang Hiểu Du: "Em dâu?"

Bị ánh mắt phía sau gọng kính liếc qua, Tang Hiểu Du bỗng nhiên căng thẳng, hắng giọng vẻ hèn mọn: "Khụ! À... em chợt nhớ ra em còn chuyện khác! Anh hai, vậy anh vất vả một chút, dẫn Yến Tử và Đường Đường đi đi!"

"Ừm." Tần Hoài Niên mãn nguyện lên tiếng.

Ngay lập tức, anh ấy cũng chẳng đợi Hách Yến có đồng ý hay không, đẩy thẳng cô ấy vào trong xe. Sau khi khóa cửa xe lại, chiếc xe màu trắng ngang nhiên lao từ trong bệnh viện ra ngoài.

Tang Hiểu Du nhìn theo cho tới khi chiếc xe biến mất. Tuy rằng trong thâm tâm cô cũng không biết sự thúc đẩy của mình là đúng hay sai, cũng có thể tới cuối cùng Hách Yến và Tần Hoài Niên chưa chắc đã đến với nhau, nhưng dù sao con trẻ vẫn là vô tội. Bản thân họ cũng là người luôn hy vọng Đường Đường sẽ vui vẻ và hạnh phúc.

Một buổi chiều cuối tuần vốn khá nhiều việc, bây giờ ngược lại lại có phần nhàn nhã.

Tang Hiểu Du nhún vai, đánh mắt nhìn dòng xe tấp nập bên đường, dự định ngồi tàu điện ngầm về nhà. Quay người lại, vô thức liếc thấy gì đó, bước chân của cô đột ngột khựng lại. Cô nhìn về hướng phòng cấp cứu, không dám tin vào mắt mình.

Trong đại sảnh khu cấp cứu có một bóng dáng cao lớn, mặc một bộ đồ xám xịt, ống quần thẳng tắp, cho dù quay lưng lại, nhưng cô vẫn nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!