"Lát nữa chúng ta lên tầng, thương lượng với cô ấy xem liệu có thể chụp chung bức ảnh không?"
"Được thôi, được thôi!"
Mọi người anh một câu, tôi một câu, thi thoảng lại ngó lên trên tầng.
Tang Hiểu Du và Tưởng San San đưa mắt nhìn nhau, xem ra có lẽ có một nhân vật nổi tiếng nào đó vừa tới với cửa hiệu, bởi vì họ nhìn thấy rất nhiều người cầm di động, vẻ khẩn thiết như rất muốn được chụp ảnh chung vậy.
Cô cũng từng được cử tới phòng Giải trí làm việc mấy hôm, cũng từng phỏng vấn hai, ba ngôi sao, nên về mặt này, cô không quá nhiệt tình, cũng đã sớm qua cái tuổi theo đuổi thần tượng rồi. Ngược lại, Tưởng San San thì rất hiếu kỳ, đã ghé lên trước hóng hớt: "Nam hay nữ vậy?"
"Nữ!" Người thợ cắt tóc nam phấn khích trả lời.
"Vậy thì thôi!" Nghe thấy vậy, Tưởng San San bỗng chốc không còn hứng thú, nhún vai nói: "Em còn tưởng ngôi sao nam nào tới nữa chứ. Nếu như vậy, lát nữa em cũng sẽ đi xin chữ ký! Nữ thì thôi, không a dua nữa!"
Tang Hiểu Du câm nín lắc đầu: "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn theo đuổi idol!"
Tưởng San San nhún vai, nói đầy lý lẽ hùng hồn: "Việc này chẳng liên quan gì đến tuổi tác, chẳng phải vẫn còn rất nhiều các cô theo đuổi tiểu thịt tươi sao!"
Được! Tang Hiểu Du thẳng thừng im miệng.
Cô chỉ sửa lại một chút phần đuôi tóc, chẳng mấy chốc đã xong. Ở bên kia, cô em họ nhuộm lại tóc thành màu đen thì cần thêm một chút thời gian. Giữa chừng, nó đi vào phòng vệ sinh một lát nhưng mãi không thấy quay ra. Tang Hiểu Du đợi mãi, bèn đi tìm.
Nhà vệ sinh ở trên tầng hai, khi cô tìm được em họ, quả nhiên nó đang dựa vào cửa gọi điện thoại cho bạn trai, mặt nhăn mày nhó. Hai người họ đang hờn dỗi, giận dữ nhau, mỗi người cự một câu qua điện thoại.
Nhìn thấy cô đi lên, Tưởng San San lè lưỡi, vội vàng ngắt máy.
Tang Hiểu Du đã quá quen với việc này rồi, nhưng vẫn bày thái độ chị cả ra, giơ tay chọc lên trán em gái: "San San, em và bạn trai dự định thế nào?"
"Anh ấy nói muốn cưới em!" Tưởng San San ban nãy còn bĩu môi cãi nhau, lúc này gương mặt đã ánh lên vẻ xấu hổ, ngón tay bứt rứt móc vào màn hình di động, miệng hừ hừ: "Nhưng mà, em vẫn chưa quyết định có lấy anh ấy không!"
Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du bất giác bật cười khẽ khàng: "Hai đứa còn trẻ, cũng không vội vàng gì. Bây giờ vừa mới tốt nghiệp và đi làm chưa lâu, cố gắng vì sự nghiệp một chút trước cũng tốt! Nhất là đàn ông con trai, cần trưởng thành một chút mới có thể gánh chịu trách nhiệm. Có điều nếu em thật sự có suy nghĩ muốn đi tiếp cùng cậu ta, vậy thì đến Tết có thể dẫn cậu ta về nhà gặp mặt chú dì trước!"
Tưởng San San bị nói đến mức hơi ngượng ngập, lắc lắc đầu, nói: "Trời ơi chị, chị không cần lo lắng cho chuyện của em đâu, em không còn là trẻ con nữa, biết nhìn cách nhìn người như thế nào. Yên tâm đi, em tự có tính toán! Chị vẫn nên lo cho bản thân mình là hơn!"
"Chị thì có gì mà phải lo?" Tang Hiểu Du chớp chớp mắt, bày ra vẻ khó hiểu.
"Đương nhiên là chuyện của chị và anh rể rồi!" Tưởng San San nói vội.
Tang Hiểu Du kinh ngạc: "Chị và anh ấy?"
"Đúng vậy, anh chị có thỏa thuận kết hôn còn gì!" Tưởng San San tiến lên, khoác lấy cánh tay cô, lắc lắc mãi rồi nói: "Chẳng phải chị nói ban đầu khi kết hôn anh chị có ký một thỏa thuận giấy sao? Thời hạn bốn năm, chẳng mấy chốc mà tới thôi, chỉ còn lại một tháng thôi đấy!"
Chuyện họ có thỏa thuận hôn nhân, ban đầu sau khi bị em họ vô tình biết được, cô cũng không giấu giếm mà nói hết đầu đuôi câu chuyện cho nó. Khi đó, Tưởng San San còn kêu lên là cẩu huyết quá mức!
"..." Tang Hiểu Du rùng mình.
Mọi biểu cảm của cô cũng đóng băng lại đó, trong đôi mắt phượng có chút mơ hồ. Cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, đã sắp hết bốn năm thỏa thuận hôn nhân giữa họ rồi. Từ sau khi ở khu thiên tai trở về, họ cùng nhau trải qua hoạn nạn rồi lại tới nơi gần với thiên đường nhất như đi một chuyến tuần trăng mật.
Bây giờ nghĩ lại, những hình ảnh ấy vẫn còn mang dư vị ngọt ngào...
Nếu không có sự gợi nhắc của em họ, Tang Hiểu Du suýt quên mất họ có một bản thỏa thuận hôn nhân.
"Chị, chị định thế nào?" Tưởng San San gạn hỏi.
"Định thế nào là sao?" Tang Hiểu Du cắn môi.
"Trời ơi, chị làm em sốt ruột chết mất!" Tưởng San San bực dọc giậm chân bình bịch: "Bản thỏa thuận của chị và anh rể chớp mắt đã tới hạn rồi, lẽ nào chị không sốt sắng chút nào! Tuy rằng hôn nhân giữa chị và anh ấy khác mọi người, nhưng anh rể tốt như vậy, là mẫu người bây giờ có đốt đèn đi tìm cũng khó. Lẽ nào chị đành lòng "Say goodbye" với anh ấy như thế?"
Thấy em họ có vẻ như còn kích động hơn cả mình, Tang Hiểu Du buồn cười hỏi: "Vậy em nói xem chị nên làm thế nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!