Chương 35: (Vô Đề)

"Tinh!"

Cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Tang Hiểu Du như sực tỉnh lại, đi ra ngoài.

Cô cúi đầu đưa tay lục lọi trong túi một lúc, vừa mới rút được chìa khóa ra thì nghe thấy một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên: "Cá vàng, nửa đêm nửa hôm em chạy đi đâu vậy, sao giờ mới quay về!"

Tang Hiểu Du sững sờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng thẳng tắp đứng ngay trước cửa chống trộm.

Tần Tư Niên dập tắt điếu thuốc đang ngậm trên miệng. Bên cạnh đôi giày da của anh đã có mấy đầu mẩu thuốc lá rơi ở đó rồi. Không biết anh đã về từ lúc nào, đã về được bao lâu.

Tang Hiểu Du giơ tay chỉ vào anh, hỏi một câu rất ngốc nghếch: "Sao anh lại ở đây?"

"Đây là nhà của anh, anh không ở đây thì nên ở đâu?" Tần Tư Niên liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, ngữ khí rất đường hoàng và ngang nhiên.

"Sao anh không vào nhà?" Tang Hiểu Du chớp chớp mắt.

Tần Tư Niên bực dọc nói: "Đang đợi em!"

Tang Hiểu Du nuốt nước bọt, sững sờ nói: "Em cứ tưởng tối nay anh..."

"Tưởng cái gì?" Tần Tư Niên chậm rãi nhướng mày.

Dĩ nhiên là nghĩ tối nay anh sẽ không về mà ở lại khách sạn với Giai Nhân của anh...

Mím chặt môi lại, Tang Hiểu Du cương quyết quay mặt đi, nói một câu: "Không có gì!"

Cô cầm chặt chìa khóa, định bước vượt qua anh đi ra mở cửa. Vừa vặn mở khóa cửa, đi vào trong thì bờ vai bất ngờ ấm lên. Tần Tư Niên đang ôm chặt cô từ phía sau.

Vì đứng khá gần, hơi thở của anh dễ dàng phả vào gáy cô: "Bà Tần, anh ngửi thấy mùi chua~"

"Em không hề ghen!" Tang Hiểu Du kích động tới mức gần như nhảy dựng lên.

Sau khi buột miệng nói ra, cô bèn hối hận tới mức muốn cắn đứt đầu lưỡi, nói vậy há chẳng phải càng lộ liễu hơn sao!

Quả nhiên, đôi mắt hoa đào phong lưu, đùa giỡn ấy của Tần Tư Niên lúc này ngập tràn những nụ cười gian manh. Anh trêu chọc: "Ừm, em không ghen, chắc tại bình giấm nhà mình bị đổ!"

"Em chả hiểu anh đang nói gì cả!" Tang Hiểu Du làu bàu một câu rồi loẹt quẹt dép lê đi vào nhà.

Tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, cô liền cảm thấy khí lạnh trong người tan đi không ít, hơi thở phả ra ấm áp hơn hẳn.

Lau khô tóc, vừa ngồi xuống bên giường, Tần Tư Niên quấn một chiếc khăn tắm quanh hông đã từ trong bếp đi vào, tay cầm một cốc nước nóng còn bốc khói. Có lẽ anh vừa đun sôi, lúc đưa qua, trong lòng bàn tay anh còn có hai viên thuốc con nhộng hai màu trắng, đỏ.

"Làm gì vậy?"

Tang Hiểu Du ngước mắt lên, thấy anh mấp máy môi: "Lúc em về, thấy mũi em đỏ chót, uống hai viên thuốc cảm này đi, nếu không ngày mai nặng lên có thể còn phải truyền nước đấy!"

"Em biết rồi!" Tang Hiểu Du sững người, giơ tay đón lấy.

Mượn động tác cúi đầu uống nước, khóe miệng cô lặng lẽ rướn lên.

Trong tầm mắt, cô vừa hay nhìn thấy bàn tay phải của Tần Tư Niên buông xuống. Vì vừa tắm xong, nên vết máu bên trên đã không còn nữa, nhưng nơi đó đã sưng vù lên không thể nắm chặt tay lại nữa. Cũng không biết là anh cố tình hay vô ý, cô nghe thấy anh kêu lên một tiếng "ss...".

Tang Hiểu Du cố nhịn, cuối cùng vẫn vô dụng đứng lên đi ra trước tủ.

Sau khi mở ra, ở ngăn cuối cùng bên trong có đặt một chiếc hộp đựng băng gạc. Cô xách hộp đi về phía anh, ngồi xuống cuối giường, ngay bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay phải của anh, lấy thuốc khử trùng và thuốc bôi, dùng tăm bông cẩn thận thoa cho anh.

Tang Hiểu Du vừa bôi thuốc lên cao, vừa nhíu mày: "Sưng đến mức này, chắc không thể cầm dao phẫu thuật nữa phải không?"

"Ừm." Tần Tư Niên cũng nhíu mày, trầm ngâm nói: "Chỉ có thể tạm thời đổi lịch làm việc với đồng nghiệp mấy hôm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!