Chương 34: (Vô Đề)

Tang Hiểu Du đang nhặt chút bỏng ngô, tay chợt khựng lại. Cô khẽ "ồ" một tiếng, sau đó cụp mắt xuống, hỏi: "Cầm thú, bây giờ anh phải qua đó?"

Mấy miếng bỏng ngô đút vào miệng rõ ràng là vì ngọt của mật ong, chẳng hiểu sao lại cứ đắng đắng.

"Ừm!" Tần Tư Niên gật đầu.

"Nhưng hôm nay là suất chiếu cuối cùng của bộ phim này rồi, hết hôm nay là ngừng chiếu!" Tang Hiểu Du bất giác nhíu mày nói. Có điều, nói xong cô cũng cảm thấy mình thật nực cười, một bộ phim so với Giai Nhân, sao có thể so sánh được!

Cô ngượng ngập mím môi.

Im lặng vài giây, cuối cùng cô vẫn giơ tay ra níu lấy anh: "Em đi cùng anh!"

"Em chịu đi cùng anh sao?" Tần Tư Niên liếc nhìn về phía cô.

Tang Hiểu Du quay mặt đi, những tình tiết hành động trên màn hình lớn hoàn toàn không thể hấp dẫn được cô. Cảm giác nghẹt thở nào đó đang dâng lên trong lồng ngực. Cô nói giọng hờn dỗi: "Nếu anh không muốn em đi thì thôi vậy!"

Một giây sau, cô bị anh kéo lên khỏi ghế: "Ai nói vậy!"

Trong đêm, chiếc xe đi tới một quán bar bất hợp pháp nằm trong một khu vực sầm uất.

Bậc thềm đi xuống có hơi dốc, Tang Hiểu Du được anh nắm chặt tay đi xuống. Sau khi vào trong, họ lập tức nghe thấy tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy cũng có không ít nam nữ thanh niên đang bày ra những tư thế lẳng lơ.

Trước quầy bar hình bán đảo, Tống Giai Nhân ngồi trên một chiếc ghế cao, quay lưng về phía họ, dường như đã uống rất nhiều nên lúc này nằm rạp lên mặt bàn lát đá cẩm thạch.

Chiếc áo khoác màu be được đặt trên chiếc ghế bên cạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cao cổ, sau lưng được thiết kế kiểu nhiều dây đai đan chéo, để lộ ra một khoảng da rất đẹp, phát ra một thứ ánh sáng hấp dẫn dưới ánh đèn rực rỡ. Nhất là trong không gian như thế này, bên cạnh đã có vài ba gã đàn ông mắt la mày lét muốn sát lại gần.

Tang Hiểu Du chợt cảm thấy bàn tay lớn đang nắm chặt tay mình bỗng nhiên buông ra.

Trong tầm mắt, bóng dáng cao lớn của Tang Hiểu Du đã đi tới phía trước Tống Giai Nhân, 'túm lấy một bàn tay biến thái định thò về phía cô ấy. Đối phương dừng lại ngay lập tức, to tiếng mắng chửi: "Mày biến nhanh khẩn trương, hai ông đây đã ưng em này rồi!"

"Nếu tao không biến thì sao?" Tần Tư Niên lạnh lùng hỏi ngược lại.

"Tao thấy mày rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đấy!" Một gã khác tiến lên: "Đại ca, đừng nhiều lời với nó, chúng ta cùng lao vào đấm nó! Cô em này chúng tao để ý được một lúc rồi, tối nay nhất định phải đưa được lên giường, giở chút trò chơi cho đã!"

Tần Tư Niên cười khẩy: "Nằm mơ!"

Tang Hiểu Du hơi trợn tròn mắt, liền nhìn thấy hai gã đó đã nhào về phía anh. Gương mặt Tần Tư Niên hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Anh thẳng thừng túm chặt nắm đấm của hai gã, bẻ ngoặt sang hai bên trái phải sau đó gập thẳng xuống dưới, rồi lập tức dùng khuỷu tay huých vào cằm của tên còn lại, quay người làm một cú đá vòng ngược nhanh gọn.

Sau đó, anh tiện tay vớ lấy một chai rượu, đập xuống mặt quầy bar, dùng mảnh vỡ còn lại chỉ về phía chúng, đôi mắt nheo lại: "Đứa nào dám tiến lên, cứ thử xem!"

Hai gã đàn ông đau đớn suýt xoa, sau khi đưa mắt nhìn nhau thì lủi thủi chạy mất.

Cái miệng há hốc ra vì căng thẳng của Tang Hiểu Du từ từ ngậm lại. Xưa nay cô hoàn toàn không biết đôi tay vẫn luôn quen cầm dao phẫu thuật của anh hóa ra cũng giỏi đánh nhau đến thế...

Bartender nãy giờ không dám tiến lên lúc này mới chạy ra khỏi quầy bar, dè dặt hỏi: "Anh là anh Tần phải không ạ?"

"Là tôi đây!" Tần Tư Niên đặt chai rượu xuống.

"Vậy thì tốt rồi!" Nói xong, bartender đưa chiếc di động màu hồng trong tay ra: "Chị đây sau khi tới thì gọi cả chai Vodka, tôi đã khuyên chị ấy mấy lần rồi, nhưng chị ấy vẫn không nghe, cuối cùng thì say khướt ra nông nỗi này. Bởi vì trên di động chỉ lưu số của một mình anh nên tôi đành gọi cho anh!"

Tang Hiểu Du di chuyển về phía đó, nghe thấy câu này chợt dừng lại.

Tần Tư Niên có vẻ cũng sững người, lập tức nhíu mày, đón lấy di động rồi nhìn về phía Tống Giai Nhân vẫn đang nằm rạp ra đó, bất động. Anh sải bước đi tới, cố gắng đánh thức cô ấy: "Giai Nhân, Giai Nhân?"

Xem ra Tống Giai Nhân đã uống rất nhiều, chai rượu ở bên cạnh chỉ còn lại chút ít.

Tần Tư Niên liên tục gọi mấy tiếng liền, mãi một lúc sau cô ấy mới có phản ứng. Đôi mắt mơ màng say, cô ấy níu lấy tay áo của anh, lẩm bẩm: "Tư Niên, là anh đấy à?"

"Anh đây." Tần Tư Niên nhếch môi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!