Khi cô hét tới câu cuối cùng, bóng dáng thẳng tắp ấy mới dừng bước.
Tang Hiểu Du chạy với tốc độ quá nhanh, không kịp phanh lại, cứ thế đâm thẳng vào người anh. Mùi hương nam tính từ bộ blouse trắng ập tới, khiến hơi thở của cô cũng run rẩy theo.
Sau khi được anh đỡ lại, cô lùi ra sau nửa bước, có phần ngượng ngập: "Bác sỹ Tần!"
Tần Tư Niên nhìn rõ đó là cô, đuôi mày lặng lẽ nhướng lên, bàn tay thu về được anh đút lại vào túi áo, trên đó vào còn lưu giữ xúc cảm từ vòng eo thon của cô. Đôi mắt hoa đào chợt căng ra khi liếc nhìn lồng ngực vì chạy quá nhanh mà phập phồng lên xuống của cô.
"Lại muốn kiểm tra à?" Tần Tư Niên rướn môi: "Xin lỗi nhé, hôm nay tôi không khám."
"Không phải!" Tang Hiểu Du đỏ mặt.
Không quan tâm đến việc tính nợ với anh nữa, cô quay đầu chỉ vào hai bà cháu đứng đó, gấp gáp nói: "Bên kia có một bé trai bị mắc bệnh tim bẩm sinh. Ban nãy bác sỹ khuyên phải lập tức làm phẫu thuật, nếu không sau này mà tái phát sẽ rất nguy hiểm! Nhưng chi phí phẫu thuật đắt quá, bà lão không thể bỏ ra được, nên bác sỹ cũng không chịu phẫu thuật cho thằng bé. Anh là chuyên gia khoa tim đúng không?
Y thuật của anh chắc chắn rất lợi hại, anh phẫu thuật giúp thằng bé đi!"
"Bác sỹ đó chắc là đã nói cho cô biết, bệnh viện có quy định." Tần Tư Niên nhíu mày.
"Tôi biết! Nhưng bà lão thật sự rất đáng thương. Chồng bà đã qua đời khi bà còn trẻ, mấy năm trước cả con trai lẫn con dâu cũng mất, chỉ có mình bà nhặt rác để nuôi sống cháu nội lớn khôn. Bây giờ họ vẫn còn đi thuê nhà, không thể ngay lập tức bỏ ra nhiều tiền như vậy được!"
Tang Hiểu Du gần như nói rách cả mép, liều mạng khuyên nhủ: "Bà lão còn rất tốt bụng. Bà sống vất vả như vậy, còn tình nguyên chia đồ ăn của mình để chăm sóc những con mèo lang thang gần nhà. Một người già tốt như vậy, anh hãy giúp bà đi. Cháu của bà còn nhỏ như vậy, mới lên lớp hai, nếu nó có mệnh hệ gì thì thật là thảm!"
"Bác sỹ Tần, hãy anh rủ lòng thương đi, làm phẫu thuật cho thằng bé trước, để nó mong chóng khỏe lại!"
Sau khi cô nói xong, Tần Tư Niên im lặng khoảng năm giây, ngón tay cái đặt lên thái dương, có vẻ đây là động tác quen thuộc của anh.
Khi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh đã có chút ngả ngớn, giống như kết quả sau khi đã suy nghĩ, anh uể oải nói: "Muốn nhờ tôi phẫu thuật cũng được thôi, cô hãy ngủ thêm với tôi một đêm."
"Anh nói gì?" Tang Hiểu Du trợn tròn mắt.
"Tôi bỗng nhiên hơi nhớ mùi vị của cô." Tần Tư Niên cười mà như không cười, nhìn lướt qua cô: "À... nếu cô ngủ thêm với tôi một đêm, có thể tôi sẽ cân nhắc làm phẫu thuật cho đứa trẻ đó!"
"... Cầm thú!"
Tang Hiểu Du nghiến răng nghiến lợi mắng.
Cô phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, rồi thở hồng hộc, quay mắt bỏ đi.
Càng nghĩ càng thấy tức, cô thật sự bị lừa đá vào đầu rồi, lại đi gửi gắm hy vọng vào một gã cầm thú như thế này!
Chuyện liên quan đến mạng người mà lại lấy chuyện đó ra uy hiếp, anh có khác gì mấy tên lưu manh thổ phỉ không! Lại còn là chuyên gia khoa Tim mạch chứ, cô phỉ nhổ! Thật có lỗi với chiếc áo blouse trắng của anh!
Vì anh, Tang Hiểu Du đã sắp mất đi mọi sự ngưỡng vọng đối với nghề bác sỹ này rồi.
Tuy không thân không thích nhưng cô thật sự không đành lòng. Cô không muốn từ bỏ, chạy tới văn phòng khoa Tim, tìm từng bác sỹ một. Nhưng sau một hồi chật vật, kết quả vẫn không thay đổi, không có bác sỹ nào tình nguyện vi phạm quy định để làm phẫu thuật.
Chuyện này đối với họ mà nói hằng ngày trải qua quá nhiều, người cũng tê dại rồi, dù sao thì họ cũng vẫn phải kiếm cơm ăn.
Tang Hiểu Du ủ dột cúi đầu đi về phòng bệnh, cảm thấy bất lực sâu sắc.
Cô thầm tính toán số tiền mặt mình đang có, vì số tiền tiết kiệm đa phần đều gửi cho bạn trai cũ nên cô vốn chẳng tích góp được gì.
Chuyện này càng không thể mở lời với chú dì. Hai vợ chồng họ vốn chỉ là công nhân viên chức bình thường, chu cấp cho cô và Tưởng San San học hết đại học đã không dễ dàng gì rồi. Muốn mượn các đồng nghiệp cũng không nhiều đối tượng khả thi. Sử dụng trước thẻ tín dụng cùng lắm cũng chỉ được khoảng hai mươi ngàn...
Tang Hiểu Du cuộn chặt tay lại, có chút hối hận vì khi rời khỏi Lệ Giang đã không nhận lại chiếc thẻ kia.
Cô do dự rút di động ra, dằn vặt hai ba lần, cuối cùng vẫn gọi vào số của Trì Đông. Tuy làm vậy là rất hèn nhưng cô cũng thật sự không đành nhìn đứa trẻ đó vì không được chữa trị mà mất mạng.
Giờ này ở Mỹ có lẽ đang là đêm, Tang Hiểu Du vừa đẩy cửa phòng bệnh ra vừa nghe điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!