Chương 26: (Vô Đề)

Thời gian ở khu vực thiên tai dài đằng đẵng là thế nhưng lại trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời đã tối.

Khác với phương Bắc, nơi đây cao hơn 3400 mét so với mực nước biển. Tối qua Tang Hiểu Du bay đêm, tới nơi cũng không nghỉ ngơi được mấy tiếng, đáp ngay xe từ Lệ Giang tới đây, thể lực có phần cạn kiệt rồi.

Khi cô tắt máy quay chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị người ở phía đối diện đụng vào. Cô vội vàng giơ tay ra đỡ: "Từ từ thôi, không sao chứ?"

Là một nam thanh niên rất trẻ, có vẻ còn chưa tốt nghiệp đại học, gương mặt còn vài phần non nớt, xem ra tới đây để tham gia đội tình nguyện viên cứu hộ.

"Không sao ạ!" Cậu thanh niên lắc đầu, thở hồng hộc, nói: "Em nhanh một chút, chưa biết chừng sẽ giúp thêm được mọi người!"

Tang Hiểu Du bất giác mỉm cười, rất khâm phục lòng nhân hậu của cậu.

Cô trở về trạm phóng viên đi một vòng, cất gọn máy móc rồi rút từ trong ba lô ra hai hộp mỳ ăn liền. Sau khi úp xong, cô bê ra ngoài, đi về phía đội y tế, bước chân có phần ngập ngừng. Khi đi gần tới cửa lều, cô nhìn thấy một nữ y tá cầm hộp cơm chạy vào trong.

Có lẽ không phải người của bệnh viện, trông có vài phần tình tứ của con gái miền sông nước Giang Nam. Cô ấy e thẹn đưa cho Tần Tư Niên đang pha chế thuốc ở bên trong.

Tang Hiểu Du bĩu môi, cúi đầu nhìn hộp mỳ trong tay mình, hờn dỗi quay người bỏ đi.

Cô vốn định tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi xuống, một hơi ăn hết cả hai hộp mỳ cho bõ tức. Nhưng đi chưa được bao lâu, cô bắt gặp cậu thanh niên lúc trước, cậu đang ngồi trên một mỏm đá gặm bánh mỳ.

Tang Hiểu Du đi qua, đưa cho cậu ấy một hộp mỳ: "Này!"

Cậu thanh niên ngẩng đầu lên nhìn cô, bỗng chốc nhe răng cười, vui vẻ đón lấy.

Di chuyển qua mỏm đá bên cạnh, hai người họ ngồi cạnh nhau ăn hộp mỳ nóng hổi. Qua cuộc trò chuyện, giống như suy đoán của cô, cậu ấy quả thật là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, hơn nữa đang học đại học ở Băng Thành, năm nay đã là năm thứ tư rồi.

Cậu thanh niên đã đổi giọng một cách rất thuận miệng: "Chị Cá nhỏ, em thật sự rất khâm phục chị. Điều kiện ở khu vực thiên tai cực khổ thế này, hoàn cảnh lại khắc nghiệt như vậy. Em thấy có rất nhiều phóng viên đều là nam giới, không mấy người là nữ giới, ngay cả thanh niên tình nguyện cũng là nam nhiều hơn nữ, vậy mà chị vẫn chấp nhận đường sá xa xôi tới đây chịu khổ!"

"Chẳng phải chính cậu cũng tới đấy sao!" Tang Hiểu Du mỉm cười

"Không giấu gì chị, khi em nói muốn tới đây làm tình nguyện viên, rất nhiều đồng nghiệp đã mắng em bị bệnh! Họ nói khu vực xảy ra động đất là nguy hiểm nhất, bất kỳ lúc nào cũng có thể xảy ra dư chấn, chẳng ai muốn tới đây cho thêm việc! Ngoại trừ đội cứu hỏa và quân đội, ngay cả thành viên của đội y tế được cử tới đây cũng có rất nhiều người không tình nguyện. Nhưng em nghe nói trong đó có một bác sỹ họ Tần, anh ấy tự nguyện tới đấy!"

Cậu thanh niên càng nói càng kích động, tuôn ào ào như thác lũ: "Chập tối hôm qua có một thím dân tộc Tạng bị vùi lấp được cứu ra ngoài, ngạt thở quá lâu, hình như còn mắc bệnh tim rất nặng! Lúc đó mọi người còn tưởng thế là không cứu được mạng này. Nhưng bác sỹ Tần không chút bỏ cuộc, trong tình hình lúc ấy vẫn dựng lên một bàn phẫu thuật tạm thời, làm phẫu thuật mở lồng ngực cho người đó! Về sau chị ấy được bệnh viện huyện đưa đi, sáng nay nghe nói đã tỉnh dậy rồi!"

Nghe xong, khóe miệng Tang Hiểu Du bất giác nở một nụ cười.

Từ hồi mới quen, anh có thể giúp cho đứa cháu nội của bà cụ trong phỏng vấn làm phẫu thuật, cô đã nhìn ra sự lương thiện trong anh. Hơn nữa với chuyên môn cao của anh, cô luôn tin tưởng. Ban nãy nghe cậu thanh niên này kể lại như vậy, trong cô chợt xuất hiện cảm giác vẻ vang.

Ăn xong mỳ, cậu thanh niên quan tâm hỏi: "Chị Cá nhỏ, buổi tối chị ngủ ở đâu, đã được sắp xếp chưa?"

"Vẫn chưa!" Tang Hiểu Du lắc đầu.

Sau khi cô tới liền bắt tay ngay vào công việc tuyến đầu, vẫn chưa suy nghĩ tới vấn đề này. "Bây giờ vật tư rất thiếu hụt, tuy rằng các khu vực đều đã có lều bạt, lều vải, rồi các đồ dùng cứu trợ vẫn không ngừng được vận chuyển tới nhưng vẫn chưa đủ. Các đồng nghiệp khác trong đài truyền hình của chị đều là đàn ông, cũng không tiện." Cậu thanh niên cười tít mắt, rất nhiệt tình nói: "Để em giúp chị hỏi bên phía tình nguyện viên nữ, chắc có thể sắp xếp chỗ ngủ.

Vừa hay cũng không xa lều của em, buổi tối chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện!"

"Tối nay cô ấy ngủ với tôi!"

Một giọng nam trầm bất ngờ vang lên.

Tang Hiểu Du kinh ngạc ngẩng đầu liền nhìn thấy Tần Tư Niên đứng giữa họ từ lúc nào. Cả hai người đều bị bao trọn trong cái bóng của anh. Còn dưới ánh đèn vàng vọt buổi đêm, đôi mắt hoa đào phong lưu, hào phóng đang nhìn thẳng vào họ vẻ u ám.

Thấy cậu thanh niên ngơ ngác, cô ngượng ngập giải thích một câu: "Khụ... Anh chị là vợ chồng ha!"

"Vợ chồng..." Cậu thanh niên dường như vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết được.

Tang Hiểu Du há hốc miệng, muốn nói lời cảm ơn đối phương. Nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh nào, cô đã bị Tần Tư Niên sải bước tiến tới, kéo tuột về phía căn lều của đội y tế.

Sau khi đi vào, cô mới phát hiện chiếc ba lô leo núi mình mang tới đã được chuyển đến đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!