Ở trong phòng, Tang Hiểu Du ngồi trên giường khám bệnh, cúi mặt không nói câu nào. Lúc anh đẩy cửa vào, mí mắt cô khẽ run lên đôi chút.
Y tá đã cầm theo kết quả kiểm tra quay trở về, trao cho vị bác sỹ đeo ống nghe đứng bên cạnh. Tần Tư Niên nuốt nước bọt, tâm trạng bỗng dưng có phần căng thẳng không khác gì lần thực hiện ca mổ đầu tiên.
Nếu cô thật sự mang thai...
Bàn tay đút trong túi quần của Tần Tư Niên nắm chặt lại, cảm giác trái tim nơi lồng ngực đang đập rất nhanh và rất mạnh.
Bác sỹ Triệu nghe anh hỏi bèn ngẩng đầu lên, cười nói: "Không có chuyện gì to tát!"
"Vợ tôi..." Khóe miệng Tần Tư Niên giật giật.
"Là phản ứng xấu với thuốc!"
Vì cùng là bác sỹ nên bác sỹ Triệu thẳng thừng đưa tờ kết quả kiểm tra đã ký trong tay cho anh, giải thích: "Vợ cậu sáng nay uống một lon café lạnh, hơn nữa lại trong lúc dạ dày chưa có gì. Cafein trong café vốn dĩ đã có tính kích thích cao, sẽ kích thích tới quá trình bài tiết axit trong dạ dày. Cộng thêm việc caféin cùng với thành phần Progestogen trong thuốc tránh thai dài kỳ của vợ cậu sản sinh phản ứng xấu, thế nên cảm giác buồn nôn mới dữ dội như vậy!"
Những ngón tay gầy của Tần Tư Niên cuộn chặt lại, anh gần như nghiến răng bật ra: "Thuốc tránh thai dài kỳ?"
Trên kết quả kiểm tra viết rất rõ ràng các loại thuốc và tác dụng của nó. Anh cảm giác đôi đồng tử đang co rút lại rất nhanh.
"Đúng vậy!" Bác sỹ Triệu gật đầu, quay mặt nhìn về phía Tang Hiểu Du ngồi trên giường và dặn dò: "Cô Tần, sau này về nhà nếu vẫn sử dụng thuốc tránh thai dài kỳ thì cần chú ý hơn một chút, café hay các loại nước uống có ga như Cocacola cố gắng dãn cách nửa tiếng sau mới uống, nếu không sẽ gây ra tác dụng phụ, nếu nghiêm trọng có thể sẽ khiến chảy máu dạ dày, thủng dạ dày!
Nhưng lần này không có gì nghiêm trọng, cô không cần sợ hãi, sau này chú ý là được!"
Tang Hiểu Du gật đầu, liếc nhìn về phía Tần Tư Niên đang đứng thẳng ở đó.
Sau khi anh hỏi lại câu đó, cứ thế đứng im cầm chặt tờ giấy kết quả, cúi thấp đầu, không nhận ra được cảm xúc gì từ ánh mắt.
"Hôm nay là cuối tuần, bệnh nhân khoa cấp cứu không nhiều, ở đây nghỉ ngơi thêm một lúc rồi hẵng về!" Nói xong, bác sỹ Triệu nhìn nhanh họ, rồi mỉm cười cảm thán một câu: "Hai vợ chồng cậu vẫn còn trẻ, quả nhiên không gấp chuyện con cái chút nào!"
Thấy anh không chịu lên tiếng, Tang Hiểu Du đành nói: "Cảm ơn anh, bác sỹ Triệu!"
"Khách khí với tôi làm gì!" Bác sỹ Triệu mỉm cười khoát tay: "Tôi và Tư Niên là đồng nghiệp, ca phẫu thuật tim lần trước của mẹ vợ tôi cũng phải nhờ Tư Niên giúp. Cô Tần, sau này có việc gì cô cứ tới thẳng khoa Cấp cứu tìm tôi!"
Bầu trời trong xanh, không khí mát mẻ, buổi trưa ánh nắng cực kỳ chan hòa nhưng lại không có chút nắng nào chiếu vào trong chiếc ô tô màu đen. Họ lái xe từ bệnh viện trở về tiểu khu bên bờ sông, anh phanh gấp xe dưới tòa nhà, dưới đất để lại một vệt phanh xe rất dài.
Tang Hiểu Du nắm chặt dây an toàn, còn chưa kịp hoàn hồn trở lại, bên tai vọng tới tiếng cửa xe bị đóng vào rất mạnh. Bóng dáng cao lớn của Tần Tư Niên đã sải bước đi vào trong tòa nhà.
Cô chau mày, đành cởi dây an toàn, xuống xe theo.
Giống với dọc đường trở về nhà, trong buồng thang máy chỉ có hai người họ, bầu không khí cũng hoàn toàn im ắng. Không ai chủ động lên tiếng. Sau khi cửa nhà được mở ra, họ lần lượt thay giày rồi đi vào.
Bữa sáng nay, Tang Hiểu Du vốn chẳng ăn uống được gì, về sau lại nôn ra hết, hơn nữa cũng nôn ra toàn nước chua, tới phòng khám cấp cứu lại bị giày vò một hồi, bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Ban nãy ở trong xe cô đã cảm thấy rất khó chịu, muốn quay trở về phòng đắp chăn nghỉ ngơi một chút.
Có điều vừa loẹt quẹt dép lê đi được nửa bước, cô bị Tần Tư Niên ở phía sau giữ tay lại.
Lực của anh có phần mạnh, cô cảm giác cổ tay hơi đau, Tang Hiểu Du bỗng dưng bực dọc: "Cầm thú, anh làm gì vậy!"
Quay đầu đối diện với ánh mắt hoa đào vừa phong lưu phóng đãng lại có thể quyến rũ người khác ấy, trái tim cô bỗng đập rất mạnh.
Bởi vì Tần Tư Niên đang nhìn cô chăm chú bằng một ánh mắt rất lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng không có nhiệt độ, không lên bổng xuống trầm: "Em không có gì để nói sao?"
"Em cần nói gì?" Tang Hiểu Du bặm môi.
Tần Tư Niên nheo mắt lại, tay dần dần nắm chặt hơn nữa, rồi trầm giọng quát: "Chuyện thuốc tránh thai dài kỳ là như thế nào?"
Nhắc đến mấy chữ này, Tang Hiểu Du cảm giác dạ dày lại cuộn trào lên. Cô cố nhịn cảm giác ghê người ấy xuống, khẽ nói: "Chẳng phải anh nói đó sao, thuốc tránh thai khẩn cấp rất có hại cho sức khỏe, thế nên em mới tới bệnh viện kê thuốc tránh thai dài kỳ!"
Nghe xong những lời giải thích đường hoàng của cô, Tần Tư Niên bỗng dưng nổi nóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!