Chương 21: (Vô Đề)

Chiều hôm sau, ăn trưa xong Tang Hiểu Du bắt xe tới bệnh viện.

Trải qua nhiều lần hóa trị sau phẫu thuật, tình trạng của bà ngoại khá hơn nhiều. Bác sỹ đề nghị có thể cho bà xuất viện, dẫu sao ở trong bệnh viện một thời gian dài cũng không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, tâm lý luôn bị áp lực. Thế nên sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tần Tư Niên lựa chọn một viện điều dưỡng có những điều kiện không tệ.

Viện điều dưỡng không quá xa bệnh viện, sau khi làm xong thủ tục xuất viện, họ lái xe nửa tiếng là tới nơi. Môi trường ở đây rất tốt, thích hợp cho người già nghỉ dưỡng, có núi, có sông, lại trồng rất nhiều cây xanh. Có thể nhìn ra Tần Tư Niên đã tìm một viện điều dưỡng tốt nhất ở Băng Thành cho bà ngoại.

Quan trọng hơn nữa là ngoài sân luôn có những điều dưỡng mặc áo blouse trắng túc trực, đi qua đi lại, khiến người thân cũng cảm thấy yên tâm.

Tang Hiểu Du dìu cánh tay của bà đi vào trong một tòa nhà nhỏ, cô chân thành nói: "Bà ngoại, thật ra bà có thể về chỗ chúng cháu để ở! Phòng làm việc có thể sửa lại làm thành phòng ngủ cho bà, cháu cũng có thể chăm sóc bà!"

Bà lão mỉm cười, lắc đầu trêu ghẹo: "Thế giới riêng tư của hai đứa, bà không qua đó làm phiền đâu!"

"Bà ngoại!" Tang Hiểu Du xấu hổ mím môi.

Bà ngoại cười tít mắt vỗ vỗ tay cô, hiền từ nói: "Ở đây rất tốt, có rất nhiều bạn già cùng tuổi với bà, rảnh rỗi trò chuyện với nhau cũng không cô quạnh! Hai đứa lúc nào rảnh rỗi qua thăm bà là được rồi!"

"Vâng!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Người đã có tuổi rồi cũng chẳng nhiều đồ đạc, tổng cộng chỉ có vài thứ như thế, một chiếc vali thật ra cũng chưa để đầy.

Tang Hiểu Du sắp xếp cũng rất nhẹ nhàng, hơn mười phút sau đã xong xuôi. Cô lại lần lượt cất mấy đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mà mình mua mang tới vào những vị trí cần thiết.

Bà ngoại cầm album ảnh mang theo, mỉm cười vẫy tay với cô: "Cá nhỏ, cho cháu xem ảnh của Tư Niên hồi nhỏ này."

"Vâng!" Tang Hiểu Du đi tới, đầy hứng thú.

Để chăm sóc bà, cô cầm theo một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh sofa, tò mò nhìn từng trang album đặt trên đầu gối bà. Bên trong quả thật là hình ảnh Tần Tư Niên hồi nhỏ, thậm chí cả ảnh lúc mặc tã cũng có.

Tang Hiểu Du chỉ vào một cậu bé nằm trong tã lót, kinh ngạc hỏi: "Đây là Cầm thú ạ?"

"Đúng vậy!"

"Trời ơi, giống con gái quá!"

"Ha ha..." Bà ngoại cười sung sướng, bắt đầu kể lể với cô: "Đúng vậy đấy, bà cũng suýt nữa nghĩ rằng cô điều dưỡng bế nhầm! Nhưng mà hồi nhỏ Tư Niên rất hay nghe thấy hàng xóm hiểu nhầm nó là con gái. Có lúc đi vệ sinh, nhiều hàng xóm nhận nhầm còn bắt nó ngồi xổm, về sau nó tức quá bắt mẹ cho cạo đầu đinh, cứ thế tới tận khi đi học mẫu giáo mới bắt đầu nuôi tóc!"

"Ha ha, anh ấy còn có chút xấu hổ này nữa sao!" Tang Hiểu Du cười ngặt ngoẽo.

Bị hiểu nhầm như vậy cũng là vì các nét của anh quá đẹp. Nhìn Tần Tư Niên bé xíu từ từ khôn lớn dần qua các trang ảnh, Tang Hiểu Du có cảm giác như trong vài phút ngắn ngủi vừa qua cô được tham gia vào quá trình trưởng thành của anh vậy.

Cô như một cô bé hai tay chống cằm, chăm chú lắng nghe bà ngoại mỉm cười giới thiệu từng bức: "Đây là lúc nó đi học mẫu giáo", "Bức này là vừa vào lớp 1", "Bức này là lên cấp hai"...

Khi lật tới bức cuối cùng năm anh học cấp ba, Tang Hiểu Du nhìn thấy cậu thiếu niên trong bộ đồng phục, vóc người đã cao lớn lắm rồi, ngũ quan tuấn tú. Nhưng hình như trong bức ảnh ấy không chỉ có một mình anh. Cô đang muốn nhìn kỹ thì album bất ngờ bị đóng lại.

"Bà ngoại, sao thế ạ?" Cô không hiểu, ngẩng đầu lên.

Bà ngoại khẽ nhíu mày, nét mặt dường như có chút sầu não. Bà thẳng thừng cất tập album vào ngăn kéo bên cạnh, lắc đầu, cười hiền từ với cô: "Không sao, bỗng dưng bà cảm thấy hơi mệt. Con hỏi Tư Niên khoảng khi nào thì ăn cơm!"

Thật ra Tang Hiểu Du vẫn còn muốn xem tiếp, hơn nữa cũng muốn xem rõ ràng hơn một vài bức ảnh ban nãy. Có điều bà đã nói như vậy, cô cũng không hỏi thêm nhiều, mỉm cười gật đầu đứng lên đi vào bếp.

Nơi đây quả thật rất tuyệt vời, không có sự nặng nề mà bệnh viện đem lại, thoải mái như ở nhà vậy.

Vì đây là lần đầu tiên bà tới viện điều dưỡng, sợ bà không quen, nên Tang Hiểu Du đề nghị ở lại với bà một đêm. Cộng thêm ngày mai là Chủ Nhật cô cũng không phải đi làm, người giúp việc cũng phải ngày mai mới tới, họ có thể ở lại trong căn phòng dành cho người giúp việc.

Bóng tối vừa buông, những phiến lá rơi rụng dưới ngọn đèn rất có cảm giác.

Ngoài sân đặt rất nhiều chiếc ghế dài. Rất nhiều người già sống ở đây sẽ chọn thời điểm này để ra ngoài đi dạo, uống trà. Sau khi họ ngồi xuống, Tần Tư Niên rút chiếc di động đang rung bần bật ra: "Bệnh viện gọi điện tới, có một ca bệnh cần phân tích. Em ở lại với bà, anh qua kia nghe một chút!"

"Anh đi đi, đi đi!" Tang Hiểu Du xua tay nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!