Chương 20: (Vô Đề)

Xe đi khoảng trên dưới hai tiếng đồng hồ, khi tới thị trấn, trời cũng bắt đầu nhá nhem tối.

Sau khi bước ra khỏi xe, Tần Tư Niên không lập tức đi vào tòa nhà mà vòng ra sau mở cốp xe. Tang Hiểu Du không hiểu, cũng đi theo anh, nhìn thấy trong cốp chất đầy toàn là các hộp quà, tất cả đều là đỗ dinh dưỡng.

Tang Hiểu Du sửng sốt: "Sao anh mang theo nhiều đồ quá vậy?"

Tần Tư Niên bỏ hết các hộp quà ra, hất hàm ra hiệu cho cô đóng cốp lại: "Lần trước đến nhà quá vội vàng, chuẩn bị không chu đáo, lần này phải bù vào!"

Tang Hiểu Du ngơ ngác giơ tay đóng cốp, đưa mắt nhìn anh gần như hai tay xách đầy túi và hộp quà, thậm chí nặng tới mức ảnh hưởng tới cả bước chân của anh. Sau mấy tháng kết hôn chung sống với nhau, thật ra cô phát hiện con người anh có những điểm khác với vẻ ăn chơit trác táng, anh sống rất tỉ mỉ, suy nghĩ rất chu toàn.

Thật tâm nhận xét, anh quả thực đã làm trọn vẹn trách nhiệm của một đứa cháu rể.

Tang Hiểu Du cắn môi, ấp úng nói: "Cầm thú, thật ra không cần phiền phức vậy đâu!"

"Lên nhà đi!" Tần Tư Niên chỉ nói.

Đi từng bước cầu thang lên tầng, khi tới trước cánh cửa chống trộm đã cũ, chưa đợi Tang Hiểu Du rút chìa khóa, bên trong đã có người mở cửa, có vẻ như đã đợi sẵn ở đó từ lâu, nghe thấy tiếng động là lập tức ra đón.

"Tư Niên, con tới rồi à!" Dì nhỏ nhiệt tình chào hỏi.

Tang Hiểu Du hoàn toàn bị tảng lờ ở phía sau, lẩm bẩm với vẻ không vui: "Dì nhỏ, còn con nữa này!"

Dì nhỏ chỉ tặng cho cô một ánh mắt rồi lập tức cười tươi như hoa đón Tần Tư Niên vào nhà: "Tư Niên, mau vào nhà đi. Lái xe cả đường chắc mệt lắm rồi? Ngồi ghế uống chút trà đi, dì xào mấy món nữa là xong, nghỉ một lúc là ăn được thôi!"

Tang Hiểu Du âm thầm đi theo sau lườm nguýt.

Tiếng máy hút mùi trong bếp kêu ro ro. Cô vào trong ngó qua, bên trong la liệt các thứ, gà vịt ngan cá đủ cả. Ai không biết còn tưởng họ sắp ăn mâm cao cỗ đầy, chỉ hơn chứ không kém lần trước.

"Nhiều món quá vậy!" Tang Hiểu Du thấy dì nhỏ nhớp nháp mồ hôi, không nhịn được, nhíu mày nói: "Dì à, dì đừng vất vả quá. Làm đại mấy món đơn giản, ăn bữa cơm gia đình là được rồi. Anh ấy đâu phải tổng thống, không cần phải huy động cả người cả của vậy đâu. Với lại anh ấy cũng đâu phải người ngoài, không cần lần nào anh ấy tới cũng làm cả đống đồ ăn, đại khái là được rồi.

Anh ấy cũng chỉ có một cái miệng, cho anh ấy ăn cái gì anh ấy ăn cái ấy là được!"

"Con bé này, con thì hiểu cái gì!" Dì nhỏ không vui, nạt cô một câu.

Tang Hiểu Du khó xử, đành nhìn dì nhỏ tiếp tục đứng trước bếp gas bận rộn. Lúc cô quay người đi ra ngoài chợt nhìn thấy Tần Tư Niên đang dựa vào cửa bếp, nhướng mày lười biếng nhìn về phía mình.

Dù sao ban nãy cũng nói xấu người ta, cô hơi chột dạ, đang định lên tiếng thì anh bỗng dưng hỏi: "Anh không phải người ngoài à?"

"Hả?" Tang Hiểu Du chưa phản ứng kịp.

Ban nãy hình như đúng là cô có nói như vậy, hơn nữa chẳng phải chính anh nhận là cháu rể sao.

Tần Tư Niên dập tắt điếu thuốc đang hút dở của mình, đi tới trước mặt cô, hôn "chụt" một cái lên môi cô, sau đó nói: "Anh qua giúp dì làm cơm!"

Tang Hiểu Du đỏ bừng mặt bụm miệng.

Không ngờ anh lại đột ngột như vậy. Cũng may phía sau dì đang tất bật nên không chú ý. Nhưng nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm và ánh mắt cũng tươi roi rói của anh, có vẻ như tâm trạng anh đang rất tốt.

Chỉ vì một câu nói bâng quơ như thế thôi ư?

Bữa tối diễn ra trong bầu không khí rất vui vẻ. Gương mặt ai cũng rạng rỡ nụ cười, một chút khép nép của lần đầu gặp gỡ lần trước cũng không còn. Ngay cả Tang Hiểu Du cũng phải ngẩn ngơ, anh như thuộc về gia đình này, hoàn toàn không chút khác biệt.

Lúc ngồi xuống, dì nhỏ bất ngờ đứng lên trở vào bếp, lúc ra tay bê theo một chiếc bánh gato, đặt ở chính giữa chiếc bàn tròn.

Chiếc hộp bên ngoài được mở ra, bên trên mặt bày những miếng hoa quả tươi, ở giữa xếp chữ "Chúc mừng sinh nhật" bằng những miếng chocolate trắng, đẹp tới mức người ta không nỡ ăn.

Sau khi nhìn thấy, Tang Hiểu Du không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Hôm nay là sinh nhật của ai thế ạ. Sinh nhật của chú chẳng phải đã qua lâu rồi sao, còn ngày sinh của dì và San San là cuối năm mà?"

"Chị, chị bị ngốc à, hôm nay là sinh nhật của chị mà!" Tưởng San San khẽ kêu lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!