Chuyện này sao có thể lừa gạt được chứ!
Điều càng khiến Tang Hiểu Du sửng sốt đến há hốc miệng hơn cả là Tần Tư Niên hoàn toàn không đùa giỡn, mà nói được làm được, đích thân ra tay kiểm tra tận nơi. Cuối cùng sau khi xác nhận, anh đặt cô còn đang lơ lửng trên cánh cửa tủ xuống, ỉu xìu như một quả bóng da xì hơi.
Tần Tư Niên nhíu mày, ngữ khí tỏ rõ sự ai oán: "Đến thật chứ lại!"
"Giờ phải làm sao?" Tang Hiểu Du cắn môi hỏi.
Cô cũng không thể ngờ được kỳ kinh nguyệt lần này lại tới sớm hơn vài ngày, có thể là vì lúc trước cô từng uống thuốc tránh thai khẩn cấp, khiến cho nội tiết tố bị rối loạn. Có điều nó tới vào lúc này khiến cô hoàn toàn bối rối, trong túi xách cũng không có băng vệ sinh mang theo đề phòng.
"Em đợi đây!"
Tần Tư Niên để lại câu nói ấy rồi quay người sải bước rời đi.
Tang Hiểu Du đứng cắn môi nhìn theo bóng lưng anh. Chiếc áo blouse được khoác lên vội vã, sau lưng vẫn đầy những nếp nhăn, rõ ràng trông anh có phần lôi thôi, nhất là một sự thay đổi lộ liễu nào đó lúc này vẫn chưa hoàn toàn biến mất...
Cô đỏ bừng mặt khẩn trương quay đi cúi đầu sửa sang lại áo quần xộc xệch.
Khoảng năm, sáu phút sau, cánh cửa bị đẩy ra. Tần Tư Niên quay trở về, trông vẫn rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện túi áo trái của anh phồng lên.
Sau khi đi tới trước mặt cô, anh rút từ trong túi áo ra một bịch nhỏ màu hồng.
Tang Hiểu Du đón lấy, kinh ngạc hỏi: "Anh kiếm ở đâu ra vậy?"
Gương mặt điển trai của Tần Tư Niên thoáng qua chút gượng gạo, anh nói không mấy tự nhiên: "Khụ... hỏi mấy cô y tá trực ban!"
"Hả?" Tang Hiểu Du nhìn anh, không dám tin vào tai mình.
Gần như cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ khó nói, ngập ngừng của anh khi đi thẳng tới phòng y tá và hỏi một món đồ phụ nữ. Khóe miệng giật giật, cô thiếu chút nữa thì phì cười thành tiếng.
Thấy vậy, Tần Tư Niên gào lên, có vẻ bực dọc: "A cái gì mà a, cuối hành lang là phòng vệ sinh, hay em muốn anh thay luôn cho em?"
"Không cần!" Tang Hiểu Du lắc đầu nguầy nguậy.
Cầm theo bịch nhỏ màu hồng ấy, cô tức tốc chạy ra khỏi phòng làm việc.
Hai phút sau, Tang Hiểu Du trở về, ấp úng nói vừa nhẹ vừa khẽ: "... Em ổn rồi!"
Tần Tư Niên đang đứng trước cửa sổ hút thuốc, cánh cửa sổ mở ra, gió đêm ở bên ngoài từ từ thổi vào trong, mang theo những làn khói trắng nghi ngút. Trong giờ làm việc, họ không được phép hút thuốc trong tòa nhà bệnh viện, nhưng giờ phút này đây anh không thể tuân thủ nữa, chỉ có nicotin mới giúp anh kìm hãm dòng máu nóng trong cơ thể.
Anh dập tắt điếu thuốc, hằn học quay đầu lại nói: "Cá vàng, em cố tình phải không?"
"Em không hề!" Tang Hiểu Du oan uổng.
Cô nào có muốn, ngượng chết đi được!
Thấy lồng ngực của anh vẫn còn phập phồng lên xuống, Tang Hiểu Du cầm chiếc túi trên ghế sô pha lên, kéo khóa vào cẩn thận: "Vậy anh tiếp tục trực ban đi, em về đây!"
"Quay lại đây cho anh!" Tần Tư Niên sải bước đuổi theo, giữ cánh tay cô lại từ phía sau, nói không mấy vui vẻ: "Anh cho em đi chưa, ban nãy ai là người hứa sẽ ở lại?"
"Nhưng em tới ngày rồi, ở lại làm gì chứ?" Tang Hiểu Du bày ra vẻ khó hiểu.
"Không thể đắp chăn nói chuyện đơn thuần à?" Tần Tư Niên rầu rĩ.
"..." Tang Hiểu Du chớp chớp mắt.
Tần Tư Niên đã cúi người xuống, có vẻ như để ý tới chuyện kỳ kinh của cô đã đến, nên anh không vác cô như vác bao tải mà bế bổng cô lên, đi về phía chiếc giường đơn.
Trước đây Tang Hiểu Du từng có lần ngủ trên chiếc giường đơn này, có điều lần đó bị anh giày vò đến gần như ngất xỉu, nên cũng không nhớ quá rõ ràng nữa. Giờ quan sát mới thấy nó còn hẹp hơn giường nhà dì nhỏ một chút, cả hai nằm lên phải ôm nhau không một khe hở mới không bị rơi xuống đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!