Chương 17: (Vô Đề)

Tần Tư Niên đưa bát đũa cho cô: "Ăn xong bữa sáng, chúng ta trở về Băng Thành!"

"Ừm, được!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Trong nắng mai, cô hoàn toàn không ý thức được bây giờ mình không khác gì một cô con dâu ngoan ngoãn nhu mỳ.

Giữa chừng, Tần Tư Niên có đứng dậy đi ra cửa sổ nhận điện thoại một lần. Tang Hiểu Du nuốt hết thức ăn trong miệng xuống, kéo kéo cô em họ đang uống sữa đậu bên cạnh: "San San, mọi người đi lúc mấy giờ vậy, sao không gọi chị một tiếng?"

Tưởng San San thẳng thừng lườm nguýt: "Gọi thế nào được, chị ngủ như lợn ấy!"

Khóe miệng Tang Hiểu Du giật giật.

Còn không phải vì tối qua mất quá nhiều sức, bằng không cũng chẳng đến mức họ đi lúc nào cũng không biết.

Cô hơi nhíu mày, ngữ khí có chút khó hiểu: "Mới sáng sớm ngày ra, sao dì nhỏ lại nghĩ tới chuyện tới thăm bố mẹ chị chứ?"

"Là anh rể chủ động nhắc đấy!" Tưởng San San nhún vai nói.

"..." Tang Hiểu Du ngỡ ngàng.

Tưởng San San cắn một miếng quẩy to tướng, vừa nhai vừa mờ ám nháy mắt nói: "Hơn nữa, anh rể còn hứa với bác trai bác gái là sẽ chăm sóc cho chị thật tốt, để họ ở dưới suối vàng có thể yên tâm!"

Tang Hiểu Du cảm thấy chỗ bông gòn bị nhét trong trái tim dường như lại nhiều thêm một chút.

Cô nghiêng đầu, bất giác nhìn về phía cái bóng cao lớn đứng nghe điện thoại trước cửa sổ, góc nghiêng khuôn mặt vừa trơn tru vừa mê người, khiến cô nhìn mãi đến ngây người.

Ăn sáng xong, cả nhà dì nhỏ tiễn họ xuống lầu, chiếc xe màu đen lăn bánh rời đi.

Tổng biên tập lần này coi như cũng thấu tình đạt lý, biết nhà cô gặp chuyện nên không gây khó dễ quá nhiều. Hơn nữa cô nói có thể mình sẽ về đài muộn mấy tiếng, ông ấy cũng vui vẻ chấp nhận.

Sau khi ra khỏi thị trấn sẽ chỉ còn đường cao tốc, xe cũng không đông.

Suốt dọc đường, Tần Tư Niên chăm chú lái xe. Tang Hiểu Du ngồi ở ghế lái phụ cầm di động chơi game. Đến lúc cô buông di động xuống ngẩng đầu lên thì ô tô đã đi vào thành phố, có thể nhìn thấy dòng xe cộ tấp nập trên những chiếc cầu dây văng hiện đại, phồn hoa.

Cô nghiêng đầu đánh mắt nhìn sang bên cạnh, cả đoạn đường hai người chẳng chuyện trò gì mấy, nhưng cũng không ai cảm thấy gượng gạo hay thiếu tự nhiên. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa họ đã tự nhiên như một cặp vợ chồng sống với nhau lâu lắm rồi...

Chín rưỡi sáng, chẳng còn tắc đường nữa, chiếc xe nhanh chóng dừng lại dưới tòa nhà văn phòng.

Tang Hiểu Du tức tốc mở dây an toàn, đẩy cửa xe ra chạy vào trong.

Vừa chạy được mấy bước, cô liền nghe thấy Tần Tư Niên hét với theo phía sau: "Đợi chút, em quên đồ rồi!"

"Quên gì cơ?" Tang Hiểu Du khó hiểu quay người lại.

Cô thấy anh đã vòng qua xe, sải rộng bước chân đi tới trước mặt mình.

Trước biểu cảm đầy nghi hoặc của cô, anh bất ngờ đưa hai tay ra nâng mặt cô lên, cúi xuống hôn một cái, hơn nữa không phải nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước mà là một nụ hôn triền miên sâu đậm như mỗi sớm mai thức dậy trên giường.

Khoảnh khắc cảm nhận được môi lưỡi của anh, trong đầu Tang Hiểu Du chỉ còn một suy nghĩ.

Trời... Ngay trước cửa cơ quan!

Không giống với các công việc khác, làm phóng viên đài truyền hình tương đối tự do, thường xuyên phải vác máy móc dụng cụ ra ngoài kiếm tin, nên giờ này vẫn còn nhiều đồng nghiệp chạy ra chạy vào, không bị nhìn thấy mới lạ đó. Cô liếc mắt đã thấy có đồng nghiệp cùng phòng dừng bước rồi.

Tang Hiểu Du giãy giụa một lúc nhưng chẳng ích gì.

Cuối cùng sau khi được anh thả ra, cô nhìn thấy anh mỉm cười, vẻ như vẫn còn bịn rịn: "Xong rồi."

Lau đi chút ướt át đọng trên môi, Tang Hiểu Du vừa ngượng vừa bực cắm đầu chạy vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!