Tang Hiểu Du sững người, đờ ra tại chỗ.
Xưng hô như vậy quả thực quá mức trang nghiêm, mọi hơi thở của cô dường như đều bị cướp mất, chỉ còn nghe được tiếng tim đập dữ dội như sắp bắn ra khỏi lồng ngực.
May mắn thay, đúng lúc này dì nhỏ bê nước trà từ trong bếp đi ra, cười phá lên mấy tiếng hóa giải bế tắc: "Tư Niên, con nếm thử đi, đây là trà Phổ Nhĩ mới của năm nay! Một bạn học xuống miền Nam phát triển của chú con gửi qua đường bưu điện cho ông ấy, bình thường ông ấy không nỡ đem ra uống đâu!"
"Cảm ơn dì!" Tần Tư Niên nhận lấy bằng hai tay.
Dì nhỏ còn cất công gọt một đĩa hoa quả, đặt chung lên mặt bàn cùng với bánh và trà.
Người ta có câu mẹ vợ nhìn con rể chỉ càng nhìn càng ưng ý, thật sự không sai chút nào. Kể từ ngày nhận nuôi Tang Hiểu Du, dì nhỏ đã coi cô cháu ngoại này như con ruột của mình, đến nay cũng không khác gì mẹ ruột, thế nên cái cảm giác mừng mừng tủi tủi khi con gái lấy được chồng thật sự có thể cảm nhận được.
Dì hỏi bằng khẩu khí cực kỳ hiền từ: "Tư Niên, bình thường con thích ăn món gì, lát nữa dì đích thân xuống bếp làm cho con!"
Tần Tư Niên mỉm cười, cũng đáp lại bằng một nụ cười chừng mực, vừa phải: "Dì nhỏ, con không kén ăn, con cũng biết làm mấy món đơn giản, có thể phụ dì một tay!"
"Được được!" Nếp nhăn ở đuôi mắt của dì nhỏ sắp bị nụ cười của dì ấy ép ra tới nơi. Từ vụ bán thận lúc sáng đến giờ đã trả được hết tiền cho các gia đình, một hồi chật vật cũng đã hơn nửa ngày trôi qua. Khi cơm nước xong xuôi cũng đã là chiều. Suốt quá trình chiếc máy hút mùi kêu ro ro, Tang Hiểu Du chỉ đứng bên ngoài ô cửa kính nhìn vào trong phòng bếp, nhìn thấy khóe môi luôn rướn lên của Tần Tư Niên và bóng lưng đầy nhiệt tình của dì nhỏ trước bếp gas.
Bữa cơm rất huyên náo. Mọi người làm cả một bàn đầy thức ăn, các món gần như đều là tiêu chuẩn của một bữa cơm tất niên. Căn nhà họ Tưởng là kiểu nhà thời xưa, hơn nữa phòng ốc đều không tệ, mỗi lần ăn cơm đều sẽ kê bàn ăn ra ngoài phòng khách.
Một chiếc bàn tròn không quá lớn, hôm nay có thêm một con người, rõ ràng trông chật chội hơn hẳn.
Hơn hai ngày nay Tang Hiểu Du quay trở về trấn, vì bị bao trùm bởi mây mù của việc nợ nần nên ai ai cũng tâm trạng nặng nề, mặt ủ mày chau, gần như cũng chẳng ăn uống gì nên hồn, đa số thời gian chỉ úp đại bát mỳ ăn cho qua bữa.
Nay mọi gánh nặng đã được trút xuống, đối diện với bao nhiêu thức ăn như vậy, họ không khỏi rục rịch động đũa. Chú vốn là một người đàn ông hiền lành, không giỏi biểu đạt bản thân, lúc này cũng lần lượt rót hai chén rượu, nhiệt tình đưa qua.
"Tư Niên, nào, hai người đàn ông chúng ta cạn một chén! Chén này chú mời con, giống như con nói bây giờ chúng ta đã là người một nhà, chú cũng không nói mấy lời quá khách sáo nữa, tất cả ở trong chén rượu này!"
Chú nói xong, còn ghé sát vào tai anh thì thầm: "Bình thường dì con quản chặt, tranh thủ hôm nay có con tới nhà, chú cũng làm hai chén cho đỡ thèm!"
"Chú, để con mời chú!" Tần Tư Niên hai tay giơ chén rượu lên.
Cô em họ Tưởng San San miệng cắn cánh gà, cũng vội vàng nâng cốc: "Anh rể, em cũng uống với anh một chén, lấy nước hoa quả thay rượu!"
Tang Hiểu Du nhìn nụ cười của mỗi con người. Có thể nhận ra được, Tần Tư Niên và mọi người đều rất hòa hợp với nhau. Tuy rằng trong lòng cô hừ hừ mấy tiếng khen anh diễn giỏi nhưng căn nhà này quả thực đã lâu lắm rồi không được đầm ấm như vậy!
Cùng với cốc bia vừa chạm, dạ dày của cô dường như cũng ấm áp hẳn lên.
Bữa cơm này kéo ra rất dài. Lúc kết thúc, trời bên ngoài đã tối hẳn. Tang Hiểu Du nhìn giờ trên chiếc đồng hồ treo tường, nhíu mày nói: "Cầm thú, anh uống nhiều rượu như vậy, làm sao lái xe quay về Băng Thành!"
Không giống như trong thành phố có dịch vụ chở về nhà. Ở đây còn cả một đoạn đường cao tốc dài vô tận!
Dì nhỏ không vui, tiến lên kéo tay cô: "Về cái gì mà về! Tư Niên khó khăn lắm mới tới nhà chơi một chuyến. Lát nữa dì lên dọn dẹp phòng ngủ. Tối nay cho nó ngủ lại đây, sáng mai tính tiếp!"
"Không được đâu dì, bọn con đều phải đi làm ạ!" Tang Hiểu Du ngượng ngập nói.
Lúc này, Tần Tư Niên cầm cốc rượu lên, chậm rãi nói: "Ngày mai con nghỉ, tối mới trực."
"..." Tang Hiểu Du nghiến răng.
Nghe thấy vậy dì đập bàn, cười phá lên: "Quyết định như vậy đi. Ngày mai con xin lãnh đạo nghỉ một hôm, tối hẵng về, không ảnh hưởng!"
Đã biết chuyện họ kết hôn, thế nên dĩ nhiên dì sẽ sắp xếp cho họ ngủ chung một phòng. Em họ Tưởng San San bị điều sang ngủ với dì, chú nằm tạm sô pha.
Đêm xuống, trong nhà vẫn còn quanh quẩn đâu đây mùi cơm và rượu thơm phức. Tang Hiểu Du ôm chiếc chăn dì đưa, đi vào phòng ngủ.
Tần Tư Niên đã tắm rửa xong xuôi đang lười biếng đứng bên cửa sổ, tay cầm một điếu thuốc, khói nghi ngút.
Cho dù bây giờ họ có quan hệ vợ chồng, nhưng ở trước mặt người thân ngang nhiên ngủ chung thế này vẫn khiến Tang Hiểu Du cảm thấy xấu hổ. Nhưng đồng thời cô cũng không quên một chuyện khác: Anh đi theo một cô gái đẹp lên xe phóng đi, và đêm đến gọi điện, đối phương nói anh đang tắm...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!