Tang Hiểu Du bị anh đặt lên ghế lái phụ của xe ô tô. Theo địa chỉ cô chỉ, hơn mười phút sau, chiếc xe dừng lại bên dưới một khu nhà dân cư.
Sau khi phanh xe lại, Tần Tư Niên rút chìa khóa, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái phụ, cúi xuống cởi dây an toàn cho cô.
Nhìn lên một khung cửa sổ nào đó trên tầng nhà dì nhỏ, Tang Hiểu Du vội nói: "Cầm thú, à thì... em tự đi lên được rồi!"
Tần Tư Niên làm như không nghe thấy, thẳng thừng bế cô xuống, rồi trở tay đóng cửa xe lại. Sau khi khóa chốt, anh sải bước đi thẳng vào trong tòa nhà.
Nhìn anh đi lên từng tầng một, nhịp tim của Tang Hiểu Du cũng nhanh dần theo.
Khi lên tới tầng ba, nhìn thấy cô em họ đang chống gậy, nét mặt sốt sắng, đứng ở một góc hành lang. Thấy Tần Tư Niên bế Tang Hiểu Du, con bé lập tức kích động tiến lên: "Chị, chị không sao chứ?"
Tưởng San San hoảng loạn kiểm tra từ trên xuống dưới, sau khi chắc chắn cô vẫn nguyên vẹn, nó mới yên tâm. Nó nắm chặt tay cô không buông, vui đến chảy nước mắt rồi lại áy náy vô cùng, nói: "Chị, cuối cùng chị cũng về rồi! Em lo chết mất, lúc chị đi em hối hận vì không ngăn chị lại. Cũng may bây giờ chị không có vấn đề gì, nếu không, em sẽ hối hận cả đời vì cái suy nghĩ quái đản của em! Anh rể, anh quả thực quá tốt.
Em biết, anh nhất định có thể cứu chị về!"
Nghe phần trước Tang Hiểu Du còn xúc động, nghe đến câu nịnh nọt cuối cùng, khóe miệng cô giật giật.
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng, nhíu mày hỏi: "Ồn ào quá vậy, trong nhà làm sao thế?"
Tuy còn mấy bậc thềm nhưng qua cánh cửa chống trộm cũng đã nghe thấy tiếng ồn từ bên trong vọng ra.
"Còn có thể vì sao ạ, đám người kia lại chạy tới!" Tưởng San San ỉu xìu hẳn đi, giận đến đỏ mắt nói: "Quả thực không chịu thôi, không cho người ta cơ hội để thở, ngày nào cũng chạy tới làm loạn! Họ đuổi em ra ngoài rồi, nói em là trẻ con không lo được thì đừng can dự vào!"
Tang Hiểu Du nghe thấy vậy, không thể yên tâm, vội vàng giãy giụa: "Cầm thú, mau thả em xuống!"
Tần Tư Niên vẫn giống như ban nãy, coi như không nghe thấy, chỉ nhíu mày bế cô tiếp tục đi lên.
Sau khi mở cửa, họ phóng tầm mắt nhìn vào trong. Bên trong có mấy người nam nữ trung niên túm năm tụm ba, ai nấy đều tay chống hông vẻ như có thâm thù đại hạn. Chú dì bị vây kín ngồi trên ghế sofa, không nói được câu nào chỉ biết cúi gằm xuống, mặc cho đám người kia mỗi người một câu áp chế họ.
Dì là người nóng tính, khi không thể nhịn được nữa bèn bực dọc đứng lên, quát to với đám người: "Hai vợ chồng tôi không đào đâu được ra tiền, trong nhà mấy người thấy có gì hay thì cứ cầm đi gán nợ!"
"Có dọn sạch cả cái nhà của ông bà thì cũng ích gì, đáng mấy đồng hả!" Một trong số đó không khách khí đáp lại: "Chúng tôi bị ông bà lừa gần như toàn bộ tài sản. Mọi người ai cũng khó khăn, dựa vào chút tiền lương này mà sống, bao nhiêu năm vất vả tích góp dễ dàng sao? Chúng tôi vì quá tin ông Tưởng nên ai nấy mới bỏ tiền ra! Ông Tưởng lúc ấy đã bảo đảm với chúng tôi, bạn thân của ông ấy tuyệt đối không có vấn đề gì, còn viết cả giấy bảo đảm nữa!"
"Hòa thượng bỏ chạy vẫn còn miếu! Bây giờ anh bạn của ông bỏ chạy rồi thì đến mùa quýt năm nào mới đòi lại được tiền! Đến cả cảnh sát cũng không dám hứa hẹn. Ông Tưởng, ông hại chết chúng tôi rồi!"
Trong phút chốc, mọi người nhao nhao lên, mồm năm miệng mười. Lúc này từ trong đám đông có một người đi ra, trông mặt cực kỳ hung dữ.
Tang Hiểu Du nhanh chóng nhận ra người này, đối phương chính là kẻ hôm trước trước khi ra về còn đứng trước cửa dứ dứ nắm đấm cảnh cáo họ. Hơn nữa qua lời kể của em họ cô cũng được biết, vết thương lúc trước trên trán chú cũng do đối phương đẩy một cái, đụng vào sofa tạo thành.
Trái tim của cô bất giác nhảy dựng lên, chỉ sợ đối phương làm ra hành động gì quá khích.
Người đó khí thế hung hăng đứng trước sofa, chỉ tay vào chú và nói: "Ông Tưởng, tôi đã nói rõ ràng từ lâu rồi, nếu ông còn không trả lại số tiền cho mọi người, tôi thật sự không khách khí nữa! Tuy rằng người ta nói oan có đầu, nợ có chủ, nhưng chúng ta vì ông và vì giấy bảo đảm của ông. Khoản tiền này, ông không trả thì ai trả?"
Một lời mạnh mẽ vừa thốt ra bỗng chốc như nói đúng tâm trạng của mọi người, ai nấy đều nhìn về phía hai vợ chồng họ bằng ánh mắt thù địch.
"Tôi trả."
Một giọng nam trầm vang lên.
Ngữ điệu của Tần Tư Niên thậm chí còn có chút chậm rãi nhưng vẫn dễ dàng nhấn chìm tiếng nói của mọi người. Hai chữ ngắn gọn như một quả bom nổ giữa đại dương, uy lực đủ mạnh khiến tất cả đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Chú dì cũng gần như sững sờ, bấy giờ mới phát hiện ngoài cửa ngoài con gái và cháu gái của họ ra còn có một bóng dáng thẳng tắp, từng hành động cử chỉ trông đều khác biệt với mọi người ở đây.
Tang Hiểu Du cắn môi nhìn về phía anh: "Cầm thú..."
Bàn tay Tần Tư Niên thu chặt hơn một chút, giống như trong vô hình đang an ủi, bảo cô đừng lo lắng.
Anh đưa chìa khóa xe móc trên ngón tay ra, quay đầu dặn dò Tưởng San San đứng bên cạnh: "San San, phiền em vất vả chạy một chuyến, mở cốp sau của xe anh ra, cầm chiếc vali xách tay màu bạc lên đây!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!