Đi qua cửa sau bệnh viện vào trong một tòa nhà, Tang Hiểu Du ngồi trên chiếc ghế dài chờ đợi.
Cả tòa nhà chỉ có hai tầng, nói là bệnh viện, thật ra có lẽ giống một phòng khám lớn hơn, bởi vì tận cùng hành lang mới có một cửa sổ, thế nên chẳng có mấy ánh sáng hắt vào. Tăm tối y như việc mà cô sắp làm đây.
Cô xếp hàng đợi từ sáng, người ngồi trên băng ghế mỗi lúc một ít hơn, ngoài cô ra giờ chỉ còn lại một người đàn ông khác, quần áo có vẻ hơi tồi tàn, trông có vẻ cũng chưa nhiều tuổi lắm và cũng không văn hóa mấy.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Tang Hiểu Du cuộn chặt lại, sao có thể nói là cô không sợ hãi.
Bỗng nhiên có một cánh cửa được đẩy ra, một bác sỹ nam mặc áo blouse trắng bước ra ngoài, nhưng trông chẳng có vẻ gì giống một bác sỹ đàng hoàng. Anh ta đeo khẩu trang, tay cầm tờ giấy chỉ vào cô và nói: "Người tiếp theo!"
"Bây giờ ạ?" Tang Hiểu Du dè dặt đứng dậy.
"Ừm, thay quần áo đi, làm phẫu thuật luôn!" Bác sỹ nam nói khẩn trương.
Tang Hiểu Du cắn răng: "Tôi biết rồi!"
Hít một hơi sâu, cô di chuyển bước chân đi vào trong phòng. Có thể vì cảm thấy căng thẳng và lo sợ đối với chuyện sắp xảy ra, cô đã có cảm giác căng cứng khắp bắp chân xuống tới tận đầu mũi chân.
Di động trong túi vang lên đúng lúc này, hơi thở của Tang Hiểu Du cũng chợt run lên theo.
Cô cắn môi nhìn hai chữ "Cầm thú" hiển thị trên màn hình điện thoại.
Sau hai giây bứt rứt, cuối cùng cô chọn tắt máy, không nghe.
Thật ra cho dù đêm hôm trước người nghe điện thoại là anh, Tang Hiểu Du e rằng cũng không dám mở miệng xin tiền. Cuộc hôn nhân của họ được xây dựng trên nền tảng gì cô là người hiểu rõ nhất. Hợp đồng hôn nhân hai bên đều có lợi, cô cũng có lòng tự trọng của mình, không muốn dính líu tới tiền bạc.
Nam bác sỹ đứng trước cửa đã bắt đầu sốt ruột, cô vội vàng tắt di động rảo bước đi tới.
Nằm lên bàn mổ sơ sài, ánh đèn chiếu thẳng vào mắt, mí mắt Tang Hiểu Du run rẩy, cô cất giọng có phần sợ hãi: "Bác sỹ, có thể xin thôi không ạ?"
"Đương nhiên là không thể! Cô ký cam kết rồi cơ mà, phẫu thuật bắt đầu tới nơi rồi, làm xong sớm thì cô được nhận tiền sớm! Cô gái, cô không cần lo lắng, mất một quả thận con người ta vẫn sống bình thường!"
Dường như sợ cô hối hận, bác sỹ nam nhanh chóng đeo khẩu trang vào, dặn dò ý tá: "Phía sau vẫn còn người đang đợi đấy, khẩn trương lên, tiêm thuốc mê cho cô ấy!"
Tang Hiểu Du há hốc miệng, còn muốn nói gì nữa nhưng cảm giác phần eo bắt đầu đau.
Đầu kim đâm thẳng vào da thịt, có một dòng chất lỏng lạnh lẽo được đưa vào cơ thể cô nhắm mắt lại, chấp nhận số phận.
"Rầm..."
Thuốc mê mới được đưa vào một chốc một lát, bỗng có một âm thanh dữ dội vang lên.
Cửa phòng phẫu thuật bị người ta phá ra từ bên ngoài, bác sỹ và cô y tá bên cạnh sợ ngây cả người, thần sắc hoảng loạn.
Dù sao đây cũng là những giao dịch bị pháp luật cấm, hầu như trong khu vực này ngoài người bán thận thì chỉ còn tay chân của bọn họ, không thể còn ai khác ngang nhiên xông vào.
Tang Hiểu Du cũng mở mắt ra nhìn trong lúc hỗn tạp, chỉ thấy một cái bóng cao lớn phá cửa xông vào, mặc một bộ đồ thoải mái màu xám tro, vóc người tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng chân dài, ngũ quan sắc nét bị ngược bóng bởi ánh đèn phòng mổ, gương mặt đằng đằng sát khí.
Sau khi nhìn rõ đôi mắt hoa đào hớp hồn của người ấy, cô lẩm bẩm với vẻ không dám tin: "Cầm thú..."
"Im lặng cho anh!" Tần Tư Niên khẽ quát.
Bác sỹ nam hoàn hồn lại, bỗng dưng to tiếng cảnh cáo: "Anh là ai, anh định làm gì, anh vào đây bằng cách nào, đây là phòng mổ có biết không! Mau đi ra ngoài, chúng tôi đang làm phẫu thuật!"
"Anh dám làm phẫu thuật thử xem!" Tần Tư Niên mặt bình thản như nước, lạnh lùng nói.
Bác sỹ nam bị ngợp trước câu nói đầy sát khí của anh, bất giác lùi ra sau một bước. Ánh mắt đó như nói rằng nếu anh ta dám lấy đi một quả thận của Tang Hiểu Du, anh ta sẽ bị anh lấy cả hai quả thận!
Bầu không khí trong phòng mổ căng thẳng tới cực điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!