Chương 13: (Vô Đề)

Sau khi nhìn rõ thứ nằm trong tay anh, Tang Hiểu Du chợt sững người.

Hộp thuốc đã bị cô vứt vào trong thùng rác không ngờ lại được anh nhặt lên. Đôi mắt hoa đào ấy lúc này hơi nheo lại, biểu cảm trên gương mặt rất bình thường, chỉ là không biết có phải vì anh đứng ngược chiều sáng hay không mà đáy mắt của anh trông hơi lạnh lẽo.

Con ngươi của Tần Tư Niên co rụt lại, anh hạ thấp giọng lặp lại một lần nữa: "Anh hỏi em thứ này là gì?"

Tang Hiểu Du rùng mình vì ngữ điệu có phần u ám của anh. Mấy chữ "thuốc tránh thai khẩn cấp trong vòng 48 tiếng" còn hiển hiện rất rõ trên hộp thuốc. Cô lẳng lặng nuốt nước bọt, mím môi nói: "Chẳng phải anh biết..."

Nghe vậy, Tần Tư Niên trong khoảnh khắc như nổi giận vô cùng, lần này giọng nói của anh đã không còn sự che giấu, hoàn toàn là quát mắng: "Vậy em có biết loại thuốc này rất có hại cho sức khỏe, một năm nhiều nhất chỉ được uống hai lần thôi không? Trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?"

"... Bây giờ biết rồi!" Tang Hiểu Du nhíu mày.

Cô đâu phải là bác sỹ, đương nhiên không hiểu mấy chuyện này, cũng cảm thấy khó hiểu vì sao anh tự dưng nổi nóng.

Tần Tư Niên cuộn chặt tay lại, hộp thuốc bằng giấy méo mó hẳn đi. Anh đứng cách một chiếc giường, nhướng mày nhìn về phía cô, ngừng hai giây rồi hỏi: "Vì sao lại uống thuốc?"

"Vì anh không đeo bao cao su!" Tang Hiểu Du trả lời gần như không cần suy nghĩ, thậm chí còn có chút điềm nhiên.

"Trước đó em đã uống rồi?" Bàn tay của Tần Tư Niên dường như càng nắm chặt hơn.

Tang Hiểu Du mím môi, thành thật nói: "Hai lần đó đều là kỳ an toàn..."

Tần Tư Niên đột ngột nuốt nước bọt, trầm mặc nhìn cô chằm chằm một lúc. Rồi anh bất ngờ ném lại hộp thuốc vào thùng rác một cách hằn học, nhặt áo sơ mi và áo khoác dưới đất lên: "Bệnh viện còn có việc, em tự đi làm đi!"

Anh lạnh lùng buông một câu như vậy, thể hiện sự nghiêm nghị rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Cửa phòng vọng vào tiếng đóng cửa rất mạnh, dường như khiến cả lớp kính trên cửa sổ cũng rung lên bần bật.

Tang Hiểu Du một mình đứng trong phòng một lúc lâu mới hoàn hồn lại được, dư vị sau một đêm nồng thắm vẫn còn chưa tan hết. Cô xoa cái bụng lép kẹp, phẫn nộ ngồi dưới cuối giường.

Người gì không biết, ngủ cho đã rồi không cho người ta ăn sáng!

Vác theo máy quay phim chạy nam bắc gần một ngày trời, cuối cùng khi về tới đài truyền hình nộp lại máy móc, Tang Hiểu Du cũng được thở phào một hơi. Còn nửa tiếng nữa là tới giờ tan ca, cô lần sờ móc di động ra khỏi túi, nhìn lên màn hình, không một tin nhắn nào hết.

Nếu là bình thường, giờ này Tần Tư Niên đã gọi điện tới rồi.

Nhớ tới chuyện sáng nay anh đạp cửa bỏ đi, Tang Hiểu Du bặm môi lại, quay mặt sang bên cạnh: "Yến Tử, lát nữa hết giờ làm mình cùng cậu đi thăm Đường Đường nhé!"

"Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à?" Hách Yến bày ra biểu cảm được quan tâm có phần lo sợ: "Cậu không cần về nhà với "Cầm thú" nhà cậu, cuối cùng cũng có thời gian chia sẻ cho mình rồi à?"

"Ai phải ở bên anh ta chứ!" Tang Hiểu Du bĩu môi, gượng gạo.

Sau khi tan ca, hai người họ ngồi thẳng tàu điện ngầm tới bệnh viện tư. Lần trước chính tại đây cô đã nhìn thấy Hách Yến và Tần Hoài Niên cự cãi. Đường Đường đã được chuyển tới đây, sắp xếp nằm trong phòng VIP nhất của khoa Nhi.

Khi họ tới nơi, có vẻ như Tần Hoài Niên vừa mới đi khỏi, khắp phòng bệnh toàn là búp bê và đồ chơi.

Đường Đường trong bộ đồ bệnh nhân rõ ràng rất phấn khích. Con bé nắm lấy tay Tang Hiểu Du, không ngừng nói với cô nó có bố rồi, còn cầm đồ chơi lên nói với cô cái nào là bố tặng ngày nào. Còn Hách Yến đứng ở bên cạnh thì mặt mũi trắng nhợt, mỗi tiếng "bố" con bé thốt ra đối với cô ấy đều là giày vò.

Ra khỏi phòng bệnh, Tang Hiểu Du thở dài nắm chặt lấy tay Hách Yến.

Hách Yến khịt khịt mũi, lắc đầu với cô.

Sau khi bước ra khỏi thang máy, tâm trạng Hách Yến đã bình tĩnh hơn nhiều. Họ bàn bạc sẽ đi tới cửa hàng nào gần đây ăn tối. Bỗng nhiên nhìn thấy cái gì, cô ấy chỉ về một phía, nói với cô: "Người phía trước hình như là bác sỹ Tần, bên cạnh anh ấy..."

Nói đến đây Hách Yến chợt im bặt, nét mặt rầu rĩ, cố gắng muốn xoay chuyển sự chú ý của cô.

Nhưng Tang Hiểu Du đã nhìn qua đó rồi. Người đứng bên cạnh chiếc xe địa hình màu đỏ cách đó mấy chục bước chân quả thực là Tần Tư Niên. Anh đã cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, mặc lên người một bộ đồ đơn giản, còn trước mặt anh có một cô gái vóc dáng thướt tha.

Mặc một chiếc áo khoác nhạt màu và một chiếc quần bảy tấc, chân đi giày cao gót, trông cực kỳ có khí chất, hơn nữa ngũ quan rất xinh đẹp, nhất là khi đã trang điểm cẩn thận, rõ ràng lại càng thêm thu hút ánh mắt của người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!