Trì Đông lúc trước đã rời đi cùng Từ Vũ Nhu, lúc này lại một lần nữa xuất hiện, đuổi theo họ: "Cá nhỏ, anh có thể nói với em vài câu không?"
"Không được, tôi..." Tang Hiểu Du bặm môi.
Trì Đông gấp gáp ngắt lời cô, chẳng biết có phải vì đã trở thành chồng người ta rồi hay không mà gương mặt thanh tú trước kia cũng trở nên u sầu hơn không ít, dưới cảnh đêm, trông anh ta lòng đầy tâm trạng: "Chỉ vài câu thôi mà, không làm mất nhiều thời gian của em đâu. Mười phút, hoặc năm phút thôi cũng được, anh bảo đảm nói xong rồi sẽ không bao giờ làm phiền em nữa!"
Nghe được câu hứa hẹn chắc chắn cuối cùng, Tang Hiểu Du nhíu mày.
Gần như là vô thức, cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Bắt được ánh mắt của cô, khóe môi Tần Tư Niên thoáng qua một nụ cười rất nhạt. Anh giơ tay lên xoa đầu cô, thân mật như đã từng làm vô số lần vậy: "Em nhìn anh làm gì, một chút tự do này anh vẫn sẽ dành cho em!"
"Vâng!" Tang Hiểu Du cân nhắc một chút rồi gật đầu.
Thấy vậy, Tần Tư Niên nắm lấy bờ vai cô: "Anh ra ngã tư phía trước đợi em."
Dứt lời, anh đút hai tay vào túi quần, vượt qua hai người họ, đi xa về phía trước.
Con đường đi bộ này thông tới bờ sông, trước kia hồi còn học đại học, mỗi dịp cuối tuần, họ thường xuyên tới đây chơi trò lãng mạn ngoài đường phố. Nay đứng mặt đối mặt như thế này nhưng vật đã đổi, sao đã dời. Tang Hiểu Du giấu hai bàn tay ra sau lưng, ngữ khí bật ra chỉ còn lại lạnh nhạt: "Trì Đông, anh muốn nói gì?"
Trì Đông cúi đầu im ắng giây lát, rồi mới từ từ lên tiếng: "Cá nhỏ, có phải trong lòng em vẫn luôn rất hận anh không?"
"Không cần thiết nữa." Nghe xong, Tang Hiểu Du lắc đầu, mấp máy đôi môi: "Trì Đông, chuyện anh ngoại tình quả thực gây ra một tổn thương rất lớn đối với tôi, nhưng trang cuộc đời thuộc về chúng ta đã được lật qua rồi! Còn mấy câu như kiểu "chia tay rồi vẫn có thể làm" đều là lừa đảo cả, tôi và anh nếu đã không thể trở thành người yêu thì càng không thể làm bạn bè, hãy làm hai đường thẳng song song cả đời này không bao giờ giao nhau lần nữa đi!
Còn tôi, dù là hận anh cũng được, không tha thứ cho anh cũng được, bây giờ đều đã buông bỏ xuống rồi. Ở trong đám cưới của anh, những lời chúc hạnh phúc tôi dành cho anh đều là thật lòng."
"Cá nhỏ, anh biết bản thân không có tư cách gì sám hối với em." Trì Đông nhìn sâu vào mắt cô, vẫn đầy phức tạp và bi thương như bao lần nhìn cô vậy: "Nhưng Cá nhỏ, anh thật sự có nỗi khổ tâm trong lòng. Đi tới bước đường ngày hôm nay, anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ!"
"Anh một mình đi tới nơi xứ người học tập rất vất vả. Anh biết những gì em hy sinh cho anh, thế nên anh cũng rất muốn mang tới cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn! Sau khi tốt nghiệp, anh đã được sắp xếp vào thực tập trong công ty của bố Vũ Nhu, không ngờ lại bị cô thiên kim đại tiểu thư nhà ông ấy yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh đã tỏ rõ lập trường đã có bạn gái ở Trung Quốc nhưng cô ấy vẫn kiên trì theo đuổi!"
"Cuối cùng để ép anh hẹn hò với cô ấy, thậm chí cô ấy đã dụ dỗ dẫn dắt anh phạm tội thương mại. Nếu anh không chấp nhận đến với cô ấy, anh có khả năng phải đối mặt với việc ngồi tù. Cho dù sau này có chứng cứ được tung ra thì nó vẫn là một vết nhơ trong cuộc đời anh. Em cũng biết đấy, anh là con một trong nhà, bao nhiêu mong mỏi kỳ vọng của bố mẹ đều dồn cả vào một mình anh.
Anh thật sự không còn cách nào khác, thế nên anh cứ thế từng bước từng bước bị uy hiếp dồn ép dụ dỗ tới ngày hôm nay..."
Nghe xong, Tang Hiểu Du nhất thời sững sờ đứng đó.
Lâu nay cô luôn cho rằng nguyên nhân ngoại tình là vì anh ta nhìn trúng thân phận của Từ Vũ Nhu, muốn vin vào cô ta để bớt phải phấn đấu, cố gắng vài phần. Không ngờ trong chuyện này còn có nhiều chuyện khác vòng vèo ngoắt ngoéo như vậy, hóa ra anh ta cũng có nỗi lòng bất đắc dĩ khó nói ra.
Thì ra, anh ta sống cũng chẳng dễ chịu gì.
Giây phút nghe được chân tướng, Tang Hiểu Du quả thực rất bất ngờ, nhưng cô cũng nhanh chóng suy nghĩ lại rồi không nhịn được, bật ra tiếng cười khẩy lạnh lùng lên tiếng: "Ha ha, quả thực giống với việc cô Từ có thể làm ra!"
Thủ đoạn kiểu này rất quen thuộc, lúc trước chú nhỏ của cô chẳng phải cũng đã bị hàm oan như vậy rồi bị đưa vào Cục Công an đấy sao. Nếu không phải vì cô và Tần Tư Niên đã thống nhất xong chuyện hôn nhân thì e rằng bây giờ chú ấy đã phải chịu tù tội rồi. Có thể thấy Từ Vũ Nhu để đạt được mục đích có thể bất chấp thủ đoạn, nghĩ lại cũng thật đáng sợ!
"Cá nhỏ, anh cũng không biết vì sao chúng ta lại đi đến bước đường ngày hôm nay. Lần về nước đó những lời anh nói khi tìm em là thật lòng. Vốn dĩ anh muốn bảo em đợi anh ba năm, nhiều nhất là bốn năm. Anh nhất định sẽ trở thành một người có kinh tế khá giả, tới lúc đó sẽ không lo lắng bị bất kỳ ai kìm kẹp nữa!" Trì Đông nhìn về phía cô, giọng nói trở nên khàn hẳn: "Chỉ là anh không ngờ được, em lại kết hôn trước anh một bước..."
"Trì Đông!" Tang Hiểu Du hiếm có dịp gọi tên anh ta bằng ngữ điệu dịu dàng như hồi còn yêu nhau. Cô lắc đầu, từng câu từng chữ vẫn là thái độ kiên quyết: "Tôi hiểu nổi khổ tâm và bất đắc dĩ của anh, nhưng điều này cũng không thể thay đổi sự thật khi phải lựa chọn, anh đã chọn từ bỏ tôi."
Giữa tình cảm của cô và tiền đồ của anh ta, anh ta đã chọn tiền đồ.
Thế nên, cho dù hôm nay biết rõ được chân tướng thì tâm trạng của cô cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì. Cô cũng không phủ nhận, cô cảm thấy chua chát cho chuyện tình cảm của họ, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
"Anh xin lỗi." Trì Đông chỉ còn biết nói câu này, cười khổ nói: "Thật ra buổi tối sau khi kết hôn anh đã đi tìm em là muốn nói những điều này với em. Anh đợi rất lâu vẫn không đợi được em, ngược lại anh Tần kia đã xuống."
"Anh ấy?" Tang Hiểu Du kinh ngạc.
Trì Đông gật đầu, nhớ lại cuộc đối thoại trong xe ô tô tối đó, ngón tay bất giác cuộn lại thành nắm đấm: "Ừm, anh ta cảnh cáo anh tránh xa bà xã của anh ta một chút."
Tang Hiểu Du ngẩn người đứng đó, hoàn toàn không nghĩ lại còn có chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!