"Sự bất lực trong việc thoát ra là đặc điểm lớn nhất của bạo lực gia đình."
Câu nói tổng kết cuối cùng vừa dứt, buổi diễn thuyết cũng khép lại.
Tại hội trường của tòa nhà Kinh Vĩ, Học viện Cảnh sát Giang Đô, từng tốp sinh viên thưa thớt đứng dậy rời đi. Một vài người vẫn còn thắc mắc về nội dung buổi diễn thuyết liền mang theo sổ ghi chú tiến lên bục giảng để hỏi.
Giảng viên trên bục là giáo sư Trần, một người tóc bạc phơ đến từ Đại học Thanh Hoa, vừa là giáo sư hướng dẫn tiến sĩ, vừa là một nhà tâm lý học nổi tiếng. Hôm nay, Trương Khai Dương trở về trường cũ là để tham dự buổi diễn thuyết công khai này.
Anh ngồi tại chỗ đợi cho đến khi những người đứng trước bục giảng thưa dần mới đứng dậy bước tới.
"Thưa giáo sư Trần, sau khi nghe bài giảng của cô, em có rất nhiều cảm xúc. Cô có còn thời gian không ạ, em có một số vấn đề chưa hiểu…" Trương Khai Dương chân thành hỏi.
Giáo sư Trần vừa dọn giáo án trên bàn, vừa nói mà không ngẩng đầu lên: "Em là sinh viên đã tốt nghiệp rồi phải không?"
"Vâng, em đã đi làm rồi ạ. Lần này quay lại là để chuyên tâm nghe bài giảng của cô."
"Gặp vấn đề gì trong công việc à?"
Trương Khai Dương lộ vẻ bối rối. Giáo sư Trần không hỏi thêm, bà chống khuỷu tay phải lên bục giảng, hơi nghiêng người, kiên nhẫn nhìn Trương Khai Dương: "Nói đi, chàng trai. Em có thắc mắc gì?"
Trước khi đến, Trương Khai Dương đã sắp xếp sẵn những câu hỏi muốn hỏi. Nhưng khi thực sự phải nói ra, vô số câu hỏi rối như tơ vò lại mắc kẹt ở đầu lưỡi.
Nửa năm đã trôi qua kể từ khi anh cùng Ông Tú Việt đi thăm hỏi người dân để thu thập bằng chứng tố tụng.
Trong nửa năm đó, những điều tàn khốc mà anh chứng kiến ở đồn công an còn nhiều hơn cả 25 năm trước cộng lại.
Bản chất đen tối của con người ở đây bị phóng đại vô hạn, gần như nhấn chìm anh.
"Em muốn hỏi… Câu nói cuối cùng của cô, "bất lực trong việc thoát ra", tại sao lại như vậy ạ?" Trương Khai Dương hỏi.
Giáo sư Trần khẽ mỉm cười, hiểu ý đáp: "Em muốn hỏi, tại sao họ có đủ tay đủ chân, không bị hạn chế tự do, lại không thể tự mình rời đi?"
Trương Khai Dương cảm thấy một sự hổ thẹn dâng lên trong lòng, giống như anh cũng trở thành một trong những người không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra mà lại đứng sau lưng bàn tán.
"Sự tồn tại của một nhà tù bằng sắt rất dễ nhận thấy, nhưng nhà tù vô hình mang tên "gia đình" lại là thứ mà người ngoài không thể dễ dàng nhìn thấy được. Gia đình thường là cung điện của đàn ông, nhưng ít ai biết rằng, cung điện ấy cũng có thể trở thành một nhà tù cho phụ nữ và trẻ em."
Giọng nói ôn hòa của giáo sư Trần đã xoa dịu cảm giác tội lỗi trong lòng Trương Khai Dương. Anh không kìm được ngước lên nhìn người phụ nữ tuy đã lớn tuổi nhưng lại toát ra vẻ thông tuệ này.
"Trong nhà tù "gia đình" này, trẻ em trở thành tù nhân vì không có khả năng tự nuôi sống bản thân, trong khi phụ nữ thường trở thành tù nhân vì nhiều lý do như kinh tế, xã hội, tâm lý, cũng như những lời đe dọa và đánh đập thực tế."
"Những người bị bạo hành gia đình, dù trong thời gian ngắn hay dài, đều có thể gặp phải những tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Đây không phải là một cơn cảm lạnh thông thường, mà là một căn bệnh tâm thần nghiêm trọng có thể không bao giờ lành lặn. Một người có tâm hồn bị bệnh, ngay cả khi chân tay còn lành lặn, cũng có thể không tự mình bước ra khỏi nhà tù được."
"Bởi vì, ngay khoảnh khắc bị tổn thương, khả năng kết nối với con người, khả năng tự cứu lấy bản thân hay tìm kiếm sự giúp đỡ của họ đều sụt giảm đi đáng kể."
Trương Khai Dương vô thức nhíu mày: "Một người bị tổn thương tâm lý có những triệu chứng rõ ràng nào không ạ?"
"Mỗi người thể hiện theo một cách khác nhau," giáo sư Trần chậm rãi nói. "Tuy nhiên, tất cả các tổn thương tâm lý đều có một điểm chung, đó là nỗi sợ hãi tột độ, sự bất lực, cảm giác mất kiểm soát và sắp phải đối mặt với sự hủy diệt."
Trương Khai Dương giật mình, trước mắt anh hiện lên hình ảnh những nạn nhân bạo lực gia đình mà anh đã tiếp xúc trong thời gian gần đây. Không ai trong số họ là không có ánh mắt hoảng sợ và vẻ mặt kinh hoàng khác nhau. Những người bị bạo hành trong thời gian ngắn, biểu hiện càng rõ ràng, trong khi những nạn nhân bị bạo hành lâu dài, ánh mắt của họ thường đờ đẫn, trống rỗng, đến nỗi nỗi một chút sợ hãi cũng không còn.
"Cũng cùng một người, trong mắt chúng ta, có thể chỉ là một kẻ bạo hành đáng ghét, thậm chí chúng ta còn nghĩ rằng anh ta không cao lớn, không khỏe mạnh, thậm chí chỉ là một kẻ thất bại trong xã hội, vậy tại sao nạn nhân lại có thể cam tâm chịu đựng suốt nhiều năm, thậm chí còn chủ động ở lại và không muốn rời đi?"
Mặt Trương Khai Dương đỏ bừng. Đây chính là thắc mắc thường trực ám ảnh trong đầu anh.
"Bởi vì một người bình thường, không có bất kỳ điểm nào đáng được tôn trọng, trong mắt nạn nhân đã phải chịu đựng bạo lực nhiều năm, có thể chỉ cần nhìn thấy anh ta, cũng đủ để cơ thể người phụ nữ toàn thân cứng đờ tại chỗ, đầu óc bị lấp đầy bởi nỗi sợ hãi như bị sét đánh. Đây không phải là do lý trí, mà là một hội chứng hậu tổn thương."
"Khi đối mặt với nguy hiểm, hệ thần kinh giao cảm của người bình thường sẽ tiết ra adrenaline, khiến cơ thể ở trong trạng thái cảnh giác. Cảm giác bị đe dọa về mặt tâm lý không chỉ khiến con người tập trung cao độ, mà còn có thể thay đổi nhận thức của cơ thể, khiến người ta bỏ qua những cảm giác tiêu cực như mệt mỏi và đau đớn. Cuối cùng, cảm giác bị đe dọa còn gây ra sự sợ hãi và tức giận.
Những phản ứng này kết hợp lại, trang bị cho toàn bộ cơ thể và tâm trí của một cá nhân, để sẵn sàng chiến đấu hoặc chạy trốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!