Chương 6: Hai từ mang tên số phận

Ánh sáng ban mai buổi sớm xuyên qua những ô cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà, mùi cà phê thơm nồng nàn lan tỏa trong không gian kín.

Tại chiếc bàn ăn dài và hẹp, Quý Kì Côn ngồi lặng lẽ, tay cầm chiếc thìa sứ vừa múc lên một muỗng ngũ cốc.

"... Mặc dù vẫn là món đó, nhưng lạ thật, hương vị lại khác." Anh cười, nói, "Lúc tỉnh dậy không thấy em, anh còn tưởng em đã bỏ đi rồi."

"Vậy anh muốn em đi à?" Ngụy Chỉ cố ý hỏi.

"Đương nhiên là không, em muốn ở bao lâu cũng được." Quý Kỳ Côn mỉm cười, "Dù sao thì chẳng bao lâu nữa, pháp luật cũng sẽ công nhận chúng ta là một gia đình."

Trên mặt đá cẩm thạch là những đường vân tự nhiên uốn lượn, giữa sắc xám trắng xen lẫn là từng mảng đỏ sậm như bị hun cháy.

Anh cúi đầu, thong thả khuấy sữa và ngũ cốc trong bát. Làn sữa trắng cuốn lấy từng hạt ngũ cốc, xoay tròn trong vòng xoáy nhẹ nhàng dưới tay Quý Kỳ Côn.

"Lúc cha mẹ anh còn sống, bữa sáng tử tế cũng chẳng có mấy lần." Anh trầm tĩnh nói, "Ngày ấy, chỉ một bữa cơm giản dị và ấm áp thế này thôi, từng là giấc mơ xa xỉ không thể với tới của anh."

Ngụy Chỉ ngẩng lên nhìn anh.

"Anh chưa từng kể với em… vì sao lại do chú nuôi lớn." Anh nói, "Năm anh tám tuổi, cha vì gây tai nạn bỏ trốn mà vào tù. Có lẽ không chịu nổi cuộc sống trong đó, chưa đầy nửa năm ông ấy đã tự sát."

"Ông ấy là một kẻ hèn nhát."

"Mẹ anh thì tái giá ngay sau đó không lâu. Vậy là anh phải chuyển sang sống ở nhà chú. Mỉa mai thay, chính ở nơi không thuộc về mình, anh mới nhận ra thứ mình luôn khát khao lại là điều người khác cho là bình thường."

Ngụy Chỉ siết lấy tay anh, nghiêm túc nói: "Giờ thì anh còn có em mà."

"Ừ, bây giờ anh còn có em." Anh thì thầm, "Anh muốn cùng em đi hết quãng đời còn lại. Nhưng trong lòng lại luôn lo sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp, rồi sẽ có ngày tỉnh giấc và mất đi tất cả."

"Em có gia đình, có bạn bè, mỗi lần thấy em nói chuyện với người khác, anh lại sợ hãi… Em không giống anh, thế giới của em không chỉ có một mình anh."

Quý Kỳ Côn nắm chặt tay cô. Ngụy Chỉ nghe ra sự mong manh trong giọng nói trầm thấp của anh.

"Họ đương nhiên không giống anh." Cô nhẹ giọng an ủi, "Người em yêu nhất chỉ có anh thôi."

"…Vậy em định chứng minh thế nào?"

Quý Kỳ Côn ngẩng lên, đôi mắt anh vẫn đẹp như mọi khi. Đồng tử đen láy và trong suốt, như thủy tinh không một vết xước.

Sáng hôm ấy, Ngụy Chỉ xóa toàn bộ danh bạ trong điện thoại, trừ gia đình ra.

"Thật ra cháu không cần phải đến." Ông Tú Việt nhìn người xuất hiện trước cổng Học viện Mỹ thuật Giang Đô sớm hơn mình, ánh mắt phức tạp.

Trương Khai Dương nở nụ cười thoải mái. Áo thun quần jean khiến anh trông chẳng khác gì sinh viên qua lại xung quanh.

"Đi thôi. Dì muốn bắt đầu điều tra từ đâu?"

Sau đó, Ông Tú Việt đã tìm luật sư và quyết định khởi kiện Quý Kỳ Côn về tội ngược đãi.

Nhưng chỉ những đoạn tin nhắn thì chưa đủ bằng chứng chứng minh hành vi ngược đãi. Khi nhận được cuộc gọi của Ông Tú Việt, Trương Khai Dương lập tức đề nghị cùng bà đi tìm hiểu về những mối quan hệ bạn bè xung quanh của Mai Mãn.

Chuyện này không nằm trong công việc của anh. Anh đã dùng ngày nghỉ của mình để làm.

Hôm nay, Ông Tú Việt mặc váy đen, tóc buộc gọn sau đầu, mắt và son môi đều được trang điểm kỹ càng. Ngoại trừ tia máu nơi khóe mắt không che giấu được, trông bà chẳng hề giống một người mẹ đang chịu nỗi đau mất con. Nghe nói bà vẫn đi làm đều đặn. Giống như Trương Khai Dương dành thời gian rảnh để điều tra, bà cũng dùng từng phút ngoài giờ làm để đòi lại công lý cho con gái.

Anh không thể hình dung nổi nội tâm của bà. Chỉ biết rằng nỗi đau bà chịu đựng không thua kém bất kỳ người thân nào của những nạn nhân đã khuất trước đây. Ấy vậy mà bà vẫn có thể gắng gượng sống như bình thường. Đó là một kiểu sức mạnh nội tâm vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Ngoài thương cảm, anh còn có sự khâm phục. Cả hai cái tên cảm xúc này chính là lý do đưa anh đến tận ngày hôm nay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!