Chương 44: Mười sáu ngọn nến ấm áp

Số điện thoại của "Trịnh Điền Tâm" mà Ông Tú Việt để lại ở phòng trưng bày nghệ thuật đã không còn liên lạc được. Trương Khai Dương cũng đã liên hệ với những nhân viên từng có quen biết với "Trịnh Điền Tâm" ở phòng trưng bày, và nhận được tin nhắn rằng "Trịnh Điền Tâm" đã không hề liên lạc với bất kỳ ai trong số họ.

Trong điều kiện không có hồ sơ, anh không thể sử dụng hệ thống camera giám sát để tìm kiếm Ông Tú Việt. Chỉ với sức lực của một người, muốn tìm một người phụ nữ giỏi ẩn mình và ngụy trang giữa biển người, chẳng khác nào chuyện viển vông hão huyền.

Ông Tú Việt lại biến mất, nhưng Ngụy Chỉ thì không.

Anh vẫn nhớ lịch làm việc của Quý Kì Côn. Sau một đêm không ngủ, vào lúc chín giờ sáng, anh đã gọi cho Ngụy Chỉ.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, dường như đầu dây bên kia đang suy nghĩ có nên nghe hay không. Một giây trước khi điện thoại tự động ngắt, anh nghe thấy tiếng bíp kết thúc, và giọng nói bình tĩnh của Ngụy Chỉ vang lên.

"Chào anh, cảnh sát Trương."

"Tôi muốn gặp cô để nói chuyện." Trương Khai Dương đi thẳng vào vấn đề. "Về chuyện của cô và Mai Mãn."

Một khoảng lặng kéo dài hơn cả lúc chưa kết nối.

Ngụy Chỉ nửa nằm tựa lưng trên ghế sofa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ kính sát đất kiểu Pháp, nơi có một tia nắng vàng xuyên qua lớp mây dày. Ánh sáng yếu ớt chiếu lên người cô. Ánh mặt trời ngây thơ, trẻ con, đang nhảy múa giữa mái tóc đen của cô, còn dưới chân là chiếc hũ đựng tàn tích của bản thỏa thuận tiền hôn nhân giờ đã cháy thành tro.

"Ba giờ chiều." Cô nói.

"Được." Trương Khai Dương đáp lại ngay lập tức.

Sau khi cúp điện thoại, Trương Khai Dương lập tức cầm chiếc áo khoác của mình mặc vào, bước nhanh ra khỏi đồn cảnh sát Đại Sơn Quan.

Thời gian hẹn là ba giờ chiều, còn sớm, nhưng anh nôn nóng muốn đến địa điểm hẹn trước. Địa điểm gặp mặt mà Ngụy Chỉ hẹn là một tòa nhà bỏ hoang ở đường vành đai ba, gần với vùng ngoại ô.

Địa điểm này nhất định có ý nghĩa của riêng nó.

Anh lái xe đến đường Thủy Lĩnh, đậu xe bên lề đường rồi xuống xe. Tòa nhà bỏ hoang rộng lớn, nổi bật giữa một khu nhà thấp tầng. Xung quanh là một bức tường rào thi công màu xanh lam loang lổ. Vì không có người trông coi, nó đã sớm bị những cây dây leo xanh tươi bao phủ.

Trương Khai Dương đi một vòng qua, tìm thấy một lối vào trên tường.

Cánh cửa nhỏ màu xanh lam khép hờ, trên cửa có quấn một sợi dây xích sắt gỉ sét.

Trương Khai Dương ném sợi dây xích sắt gỉ sét xuống đất, không chút do dự bước vào nơi bị bỏ hoang.

Trên khoảng đất trống bên trong bức tường, cỏ dại mọc um tùm, cao ngang người. Chúng giống tựa như một đại dương xanh trong hoang dã, khẽ đung đưa nhẹ nhàng theo gió. Thỉnh thoảng có vài cây lau sậy cao lớn nổi bật trong đó, những chiếc lá dài khẽ xào xạc. Rải rác trong đám cỏ là một số vật liệu xây dựng bị bỏ đi: gạch vỡ, đinh gỉ và mũ bảo hiểm cũ.

Tòa nhà bỏ hoang năm tầng im lặng, giống như một tượng đài chưa hoàn thành. Trên khung bê tông bằng xi măng, những thanh thép như những cành cây gai góc màu gỉ sét lộ ra ngoài, vươn lên thẳng bầu trời. Cửa sổ giữa các tầng trống rỗng, giống như những con mắt rỗng tuếch nhìn thẳng về phía xa.

Anh chậm rãi bước vào tòa nhà bỏ hoang. Tầng một trống trải ngoài những cây cột chống, chỉ có ngổn ngang một vài rác thải nhựa. Anh đi lên cầu thang từng tầng một, cho đến khi lên đến sân thượng tầng năm.

Trương Khai Dương đứng ở mép sân thượng, lại nhìn xung quanh tòa nhà bỏ hoang.

Xung quanh không nghe thấy tiếng ồn ào của con người. Tiếng ồn mơ hồ từ rìa thành phố xa xa, xa xôi như vọng về từ một thế giới khác. Ánh nắng buổi chiều rực rỡ xuyên qua lớp mây xám chiếu xuống, chỉ để lại một chút vùng sáng trên ngọn cỏ, thoáng qua rồi biến mất, nhanh chóng bị bóng tối của tòa nhà nuốt chửng.

Anh nhìn phong cảnh thành phố xa xăm, chợt nhận ra rằng, trong cuộc điều tra trước đó, quỹ đạo cuộc sống của Ngụy Chỉ và Mai Mãn không thể giao nhau, là vì vị trí của họ quá xa nhau. Nhưng nếu lấy tòa nhà bỏ hoang này làm điểm khởi đầu, thì đi đến Học viện Mỹ thuật Giang Đô hay nhà họ Ngụy, cũng chỉ mất hai mươi phút đi bộ.

Trong tất cả các tổ chức từ thiện có mạng lưới trên toàn quốc, anh đều không tìm thấy hồ sơ của Ngụy Chỉ.

Sự tài trợ của Mai Mãn cho cô, nhất định không phải thông qua các tổ chức chính thức. Hai người, một người sống ở phía đông thành phố, một người sống ở phía bắc, đã gặp được nhau như thế nào?

Câu trả lời có lẽ nằm trong tòa nhà này.

Anh chụp vài tấm ảnh tòa nhà bỏ hoang, rồi ngồi xuống bóng râm của tòa nhà chờ đợi. Đúng ba giờ chiều, anh dựa vào bức tường xi măng lạnh lẽo, cứng rắn, nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng vang vọng giữa các hành lang.

Trương Khai Dương đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía lối ra cầu thang, cho đến khi cuối cùng bóng dáng Ngụy Chỉ xuất hiện ở đó.

Cô vẫn như mọi khi, tóc đen xõa tự nhiên trên vai, trang phục đơn giản, trên khuôn mặt mộc tượng trưng cho sự thuần khiết và yếu đuối, đôi mắt đen láy lặng lẽ đón nhận ánh mắt của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!