Trên đường trở về nhà của Quý Kì Côn, Ngụy Chỉ ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn Quý Kì Côn qua gương chiếu hậu.
Anh ta có vẻ mặt tự nhiên, vẫn cầm vô lăng bằng một tay như thường lệ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Sự im lặng bao trùm trong không khí, giống như mực đặc, bò lên người Ngụy Chỉ. Cô không kìm được mà phá vỡ sự im lặng.
"... Anh biết ai đã gửi tài liệu đó sao?"
Lúc đầu, Quý Kì Côn chỉ hờ hững "ừ" một tiếng từ trong cổ họng, sau đó mới quay đầu nhìn Ngụy Chỉ một cái, mỉm cười nói thêm một câu:
"Chúng ta đều biết mà phải không, Tiểu Chỉ?"
Không gian bên trong chiếc xe đột nhiên trở nên chật hẹp, như lối vào của một vực sâu hun hút. Không khí lạnh lẽo từ dưới chân bốc lên, mấy câu nói đó giống như một đôi tay vươn ra từ địa ngục, siết chặt lấy cổ họng cô, khiến cô không thể thở được.
Sau khi đánh lái, Quý Kì Côn lại nhìn cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
"Đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là một gia đình."
Lời nói dịu dàng của anh ta, giống như một con rắn lạnh lẽo, uốn lượn bên tai cô, những chiếc vảy sắc nhọn cọ xát vào tâm hồn cô, phát ra âm thanh rợn người. Ngụy Chỉ ngồi bất động trên ghế phụ, vẫn giữ tư thế lắng nghe, nhưng linh hồn cô dường như đã bị rút ra, bay về một tương lai đang hòa dần vào bóng tối.
Chiếc xe Bentley lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của khu dân cư. Quý Kì Côn xuống xe và đứng trước đầu xe đợi cô.
"Lại đây." Anh ta mỉm cười vươn tay phải về phía cô.
Ngụy Chỉ khẽ đặt bàn tay trái đeo chiếc nhẫn kim cương lên đó.
Anh ta nắm tay cô trở về nhà, và buông tay cô ra sau khi vào cửa. Anh ta thay đôi dép lê mà cô đã mua, rồi thản nhiên bước vào quầy bếp.
Quý Kì Côn lấy ra một túi cà phê đã được niêm phong từ tủ bếp, vừa thao tác máy pha cà phê, vừa nói:
"Tối nay không nấu cơm nữa nhé, em muốn ăn gì, anh gọi đồ ăn về."
"Em muốn nói chuyện với anh trước." Ngụy Chỉ đứng ở lối vào, nhìn anh ta nói.
"Đồ ăn Trung Quốc hay đồ ăn Nhật? Hay em muốn ăn thứ gì khác?"
"Bây giờ em không có khẩu vị."
"Vậy thì gọi món sushi của tiệm lần trước chúng ta đã ăn nhé. À, em muốn uống cà phê gì? Gói này anh lấy là Panama Geisha."
Anh ta cầm gói cà phê, nụ cười trên mặt giống như một đoạn kịch đã được tập luyện kỹ lưỡng. Khóe môi hơi nhếch lên, để lộ một hàm răng đều đặn và trắng tinh, rất hợp với vẻ ngoài tuấn tú của anh ta. Tuy nhiên, nụ cười này lại giống như một lớp băng mỏng, như thể nó xuyên qua một chiếc mặt nạ, mang theo một vẻ hoàn hảo đến rợn người. Đôi mắt lẽ ra là cửa sổ tâm hồn, lại như bị màn đêm lạnh giá bao phủ, không có một chút ấm áp nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngụy Chỉ một cách máy móc.
"... Sao cũng được." Cô chọn cách thuận theo.
"Anh biết em thích uống cái này mà." Quý Kì Côn nhận được câu trả lời vừa ý, với nụ cười trên môi, anh ta lại cúi đầu thao tác máy pha cà phê.
Năm phút sau, máy đã chiết xuất ra hai cốc cà phê đậm đà. Toàn bộ phòng khách gần như tràn ngập hương hoa và hương được tỏa ra từ chiếc cốc. Trong mùi vị ấm áp, lại lơ lửng một sự lạnh lẽo sắp bùng nổ.
Khi Ngụy Chỉ đưa tay ra lấy, Quý Kì Côn đột nhiên lên tiếng.
"Vợ à, em có điều gì muốn nói với anh không?"
Tay cô do dự giữa không trung một chút, rồi rụt lại nắm lấy bàn tay kia của mình.
"Em muốn ly hôn với anh sao?" Quý Kì Côn lại hỏi.
Lần này, cô lập tức lắc đầu.
"Lắc đầu là muốn hay không muốn?" Anh ta gặng hỏi. "Ý nghĩ của chính mình, chẳng lẽ em cũng không thể khẳng định sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!