Chương 41: Hợp tác chấm dứt từ đây

"Bà muốn tôi làm mồi nhử, đổi lấy công lý cho con gái bà, nhưng bà quên mất, tôi cũng là một người con. Nếu tôi bị tổn thương, mẹ tôi cũng sẽ đau thắt lòng."

Ngụy Chỉ nói:

"Hợp tác của chúng ta, đến đây là kết thúc."

Ngụy Chỉ quay lưng định rời đi, Ông Tú Việt lộ rõ vẻ tức giận, lớn tiếng hét lên: "Đàm Mạnh Ngạn!"

Đàm Mạnh Ngạn vẫn dựa vào cửa sổ, như thể không nghe thấy mệnh lệnh của Ông Tú Việt, bất động. Khi ánh mắt thờ ơ của anh rơi trên người Ngụy Chỉ, ánh mắt anh khẽ động, dường như có thêm một chút ấm áp, nhưng anh nhanh chóng rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mái tóc đen.

"Đàm Mạnh Ngạn, cậu đang làm gì vậy?!" Giọng của Ông Tú Việt càng cao và giận dữ hơn.

Ngụy Chỉ đã đi đến cầu thang. Ông Tú Việt cuối cùng cũng từ bỏ việc thuyết phục Đàm Mạnh Ngạn, quay sang nói thẳng với Ngụy Chỉ:

"Hôm nay nếu cháu dám bước ra khỏi đây, ta sẽ gửi báo cáo tín dụng thật của cháu cho Quý Kì Côn."

Bước chân của Ngụy Chỉ khựng lại, quay đầu nhìn bà ta. Thấy cô dừng lại, Ông Tú Việt lập tức nở nụ cười. Những lớp mỡ chồng chất trên mặt tạo thành những rãnh nhỏ, nước mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh ở đáy rãnh.

"Tiểu Chỉ à, sao cháu cứ phải làm to chuyện làm gì, chuyện này rõ ràng là đôi bên cùng có lợi, sao cháu phải làm đến mức hủy hoại cả hai bên như chứ? Ta biết khó khăn của cháu, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện tiếp mà! Ta biết chuyện này đối với cháu rất khó chấp nhận, nhưng cháu phải biết, cháu đi làm công ăn lương, mười đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!

Ta đã điều tra rõ ràng rồi, chỉ riêng bất động sản dưới tên Quý Kì Côn đã trị giá hàng chục triệu, chưa kể các khoản đầu tư tài chính trong ngân hàng nữa, chỉ cần cháu hợp tác với chúng ta, ta đảm bảo sẽ biến bản thỏa thuận trước hôn nhân đó thành một tờ giấy trắng!"

Khuôn mặt kỳ lạ, không khóc không cười đó, khiến Ngụy Chỉ cảm thấy một nỗi buồn sâu sắc trong lòng.

Ngụy Chỉ không trả lời, mà quay người, bước xuống cầu thang của cửa hàng nước.

"Ngụy Chỉ!"

Ông Tú Việt đuổi theo, cầu thang gỗ phát ra tiếng động "đùng đùng" dưới chân bà ta.

"Đã đến bước này rồi, cháu thực sự cam tâm vứt bỏ tất cả sao?!" Bà ta gầm lên. "Được! Cháu không sợ Quý Kì Côn biết, cháu nghĩ anh ta không quan tâm đến khoản nợ một triệu đó, vậy ta sẽ gửi báo cáo tín dụng của cháu cho Quý Chung Vĩnh, để ông ta biết, cháu là một người phụ nữ quen thói nói dối, thủ đoạn, đầy mưu mô! Ông ta cũng sẽ như Quý Kì Côn, cho rằng đây là một chuyện nhỏ có thể cho qua sao?!"

Ngụy Chỉ nắm chặt tay cầm hình vòng cung ở dưới cùng của cánh cửa cuốn, rồi dùng hết sức lực kéo lên. Đôi tay gầy gò của cô, với một sức mạnh không thể tin được đã xé toạc ranh giới bóng tối. Ánh nắng từ bên ngoài ào vào, chiếu sáng trên những ngón tay thon dài của cô. Chiếc nhẫn kim cương to lớn và sáng chói, phản chiếu một ánh sáng rực rỡ hơn cả ánh nắng mặt trời.

Ngụy Chỉ không quay đầu lại, bước ra ngoài.

Ánh nắng tràn vào từ cánh cửa cuốn kéo lên một nửa, giống như một tấm thảm vàng được kéo dài ra, vì không thể xuyên qua không gian sâu hơn, chỉ có thể trải dài trước chân Ông Tú Việt. Vô số thùng nước khoáng như những người lính gác im lặng, xếp chồng lên nhau trong không gian chật hẹp này. Sự tồn tại của chúng khiến nơi vốn đã không rộng rãi càng trở nên chật chội hơn.

Ông Tú Việt với vẻ mặt khó hiểu nhìn bóng lưng của Ngụy Chỉ biến mất trong đám đông. Phía sau bà ta, vang lên tiếng bước chân của Đàm Mạnh Ngạn đang từ từ bước xuống cầu thang.

"Tôi đã nói rồi, không cần phải phức tạp như vậy đâu."

Đàm Mạnh Ngạn đứng sau lưng bà ta, giọng nói trầm thấp, khàn khàn.

"Tôi cũng không sống được bao lâu nữa." Anh ta nói. "Để tôi đi."

"... Nếu muốn giết cậu ta, cần gì đến phải đến cậu chứ?" Ông Tú Việt quay người lại, cười lạnh lùng nhìn Đàm Mạnh Ngạn. "Tám năm trước, cậu ta đã chết ngay khoảnh khắc bước ra khỏi tòa án rồi."

"Tôi không giết cậu ta, chẳng lẽ là vì tôi không dám sao?"

"Thứ tôi muốn, không phải là một chiến thắng thảm hại, nơi đôi bên đều phải chịu thiệt hại." Bà ta cắn từng chữ một qua kẽ răng. "Tôi muốn một chiến thắng toàn diện, áp đảo, nghiền nát và triệt để."

"Vậy bà muốn làm gì?" Đàm Mạnh Ngạn hỏi.

"Gửi bản báo cáo tín dụng đó cho Quý Chung Vĩnh."

...

Ngụy Chỉ trở về nhà chưa đầy nửa tiếng, điện thoại của Quý Kì Côn đã gọi đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!