Dù có thế nào đi nữa, cứ tiếp tục như vậy thì Quý Kì Côn sẽ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Tám năm trước, đứng trên con phố đông đúc xe cộ, Ông Tú Việt đã nảy ra suy nghĩ này.
Giống như một hạt giống đã hấp thụ dinh dưỡng suốt một mùa đông, khi gặp mưa xuân liền lập tức bén rễ, nảy mầm và phát triển mạnh mẽ.
Làm thế nào để một giọt nước có thể ẩn mình trong biển cả?
Không lâu sau đó, Quý Kì Côn hoàn toàn mất tích, và hạt giống này cũng đã lớn thành một cái cây cổ thụ không thể lay chuyển.
Bà hiểu rằng, nếu tiếp tục truy đuổi với thân phận "Ông Tú Việt", Quý Kì Côn sẽ chỉ trốn sâu hơn như một con chuột.
Bà phải trở thành một giọt nước khác trong đại dương bao la, để chuẩn bị cho cuộc chiến trả thù tiếp theo.
Bà từ bỏ cái tên "Ông Tú Việt", cùng với ngôi nhà và chiếc xe vừa mới trả hết nợ.
Trước đây, dù trước mặt hay sau lưng, bà luôn cẩn thận, chỉn chu. Bà tin rằng người trưởng thành dù gặp phải bất kỳ trở ngại nào cũng nên giữ một mức độ tôn nghiêm nhất định, vì sự tôn nghiêm thể hiện sự lý trí bên ngoài của một người trưởng thành.
Tuy nhiên, điều này lại trở thành nguồn cơn để mọi người tấn công bà.
Vì bà không chải chuốt, khóc lóc thảm thiết sau cái chết của con gái, mọi người liền phán xét bà giả tạo, làm màu, mọi việc bà làm chỉ là một vỏ bọc giả tạo vì tiền.
Sự đàng hoàng mà bà đã giữ gìn suốt bốn mươi hai năm, không hề sụp đổ ngay cả sau cái chết của con gái, nhưng lại bị chính tay bà hủy hoại vào lúc này.
Bà thuê một căn nhà tự xây cũ kỹ, xuống cấp ở ngoại ô. Mỗi ngày, điều duy nhất bà làm khi mở mắt là nhồi nhét những thực phẩm giàu calo mà trước đây bà luôn tránh.
Ngay cả khi đã no, đã nôn ra, bà vẫn sẽ lau nước mắt, nhặt thức ăn rơi trên đất và tiếp tục nhét đầy vào miệng.
Nôn rồi ăn, ăn rồi nôn.
Bà không bao giờ đụng đến mỹ phẩm nữa.
Mỗi tháng, bà lại vào thành phố một lần.
Nằm trong một khách sạn nhỏ không tên, để một người phụ nữ không biết có bằng cấp liên quan hay không tiêm axit hyaluronic vào mặt bà.
Làm đầy thái dương, làm đầy cánh mũi, làm đầy cằm.
Nằm trong một studio treo biển hiệu thẩm mỹ viện, nhưng lại lén lút thực hiện tiểu phẫu cho khách hàng, để người ta cắt khóe mắt, cắt mí.
Sau khi thân hình dần biến dạng, bà chủ động ra khỏi nhà, đi làm những công việc nặng nhọc để kiếm sống.
Bà tự tạo cho mình một hình ảnh người phụ nữ góa chồng có một cô con gái sống một mình, mỗi tháng vào thành phố để thăm con gái. Bà dựa vào tài ăn nói sắc sảo khi còn làm kinh doanh, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nông thôn. Bà học cách nói chuyện, cách đi đứng của họ, hỏi bí quyết nấu những món ăn ngon của từng nhà.
Làm việc dưới ánh nắng gay gắt như thiêu đốt để vận chuyển cát đá, thu hoạch ngô cũng khiến làn da vốn trắng trẻo của bà trở nên đỏ và đen, những đốm nâu trên gò má ngày càng nhiều.
Mỗi đêm, bà lại nấu một nồi cơm lớn, trộn với mỡ lợn, rồi ăn ngấu nghiến.
Theo thời gian, thân hình bà phình to như một quả bóng bay, đôi tay cũng trở nên thô ráp và ngắn ngủn như giấy nhám chà gỗ.
Bà còn học được cách dùng những lời lẽ chanh chua, đanh đá của phụ nữ nông thôn để đuổi những người đàn ông trong làng muốn giở trò với bà. Bà không còn giật mình khi bị động chạm bất ngờ nữa, mà dùng những lời lẽ đanh đá mắng cho những người đàn ông kia bẽ mặt, sợ hãi rồi ngậm ngùi phải bỏ đi.
Bà dần trở thành một giọt nước khác.
Bà trở thành Trịnh Điền Tâm.
Hai năm trước, bà cuối cùng cũng nhận được tin tức của Quý Kì Côn. Sự biến mất của bà khiến Quý Kì Côn nghĩ rằng bà đã từ bỏ việc trả thù. Cậu ta trở về Giang Đô, mở một phòng trưng bày nghệ thuật.
Bà trả lại căn nhà tự xây ở nông thôn, mặc một chiếc váy hoa lớn, đi một đôi dép nhựa màu be, đứng trong phòng tuyển dụng của trung tâm nghệ thuật OCEAN nở một nụ cười trên môi, giống như một chiếc túi ni lông màu mè bị gió thổi căng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!