Chương 37: Khi cá heo biển trở về

Một vài ngày sau đó, Ngụy Chỉ lại thử vài lần nhập mật khẩu khởi động máy tính trong lúc Quý Kì Côn không có nhà.

"Nghệ sĩ yêu thích nhất," Ngụy Chỉ vẫn không đoán ra được câu trả lời.

Xét đến tính cách của Quý Kì Côn, gợi ý đó cũng có thể chỉ là một mánh khóe, mật khẩu thực ra hoàn toàn không liên quan. Tuy nhiên, Ngụy Chỉ cũng đã thử những mật khẩu có thể khác không dính dáng gì đến gợi ý, nhưng vẫn không có kết quả.

Bên phía Đàm Mạnh Ngạn cũng không có tiến triển gì trong việc theo dõi IP.

Việc vào nhóm dường như cần một số điều kiện nhất định, bạn của Đàm Mạnh Ngạn đã nhiều lần xin vào nhóm nhưng đều bị từ chối. Vì thế, việc theo dõi đương nhiên không thể thực hiện được.

"... Chuyện là như vậy." Đàm Mạnh Ngạn nói ở đầu dây bên kia.

Ngụy Chỉ đứng trước khung cửa sổ lớn trong phòng khách. Những đám mây trắng như những sợi bông bị xé vụn, bị gió thổi lùa qua trước mắt cô. Vô số tấm gương phản chiếu bóng dáng cô ở nhiều góc độ khác nhau, giống như cô cũng đã bị phân thân thành vô số Ngụy Chỉ vậy.

Cô nhìn bình thản vào những đám mây đang trôi đi mà không chút biểu cảm, nhưng giọng nói phát ra từ cổ họng lại đầy bất an.

"Khoan đã..."

"Còn chuyện gì nữa sao?"

"Lần trước gặp nhau ở cửa hàng nước, bác Điền Tâm có nói, nếu Quý Kì Côn bạo hành tôi, nhất định phải để lại bằng chứng..."

Giọng của Đàm Mạnh Ngạn lập tức trở nên gấp gáp.

"Hắn đã làm gì cô? Cô bị thương sao?"

"Chưa, nhưng... tôi có chút sợ." Ngụy Chỉ khẽ nói.

"Sợ Quý Kì Côn, hay là gì?"

"... Tất cả. Tất cả những gì sắp xảy ra, và có thể xảy ra."

Sự im lặng trên điện thoại kéo dài rất lâu, Ngụy Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở trầm thấp của Đàm Mạnh Ngạn ở đầu dây bên kia.

Khoảnh khắc này, anh đang suy nghĩ gì?

Có một khoảnh khắc nào đó, anh đã vì cô mà dao động không?

"Chúng ta là bạn phải không?" Cô khẽ hỏi.

Đàm Mạnh Ngạn không nói gì. Ngay khi cô tưởng rằng anh sẽ im lặng đến cuối cùng, anh đã lên tiếng.

"... Phải."

"Tôi có thể tin tưởng anh không?"

"Đừng tin bất kỳ ai." Giọng của Đàm Mạnh Ngạn trầm thấp và khàn hơn bao giờ hết. "Cho dù bất kể đó là ai."

"Đây là lời khuyên anh dành cho tôi với tư cách là một người bạn?"

"... Phải."

"Cảm ơn anh." Ngụy Chỉ nói. "Tôi muốn gặp Trịnh Điền Tâm. Đừng hỏi tại sao, xin hãy giúp tôi sắp xếp cuộc gặp này."

Đàm Mạnh Ngạn im lặng một lát rồi đồng ý.

Vừa cúp điện thoại, một cuộc gọi từ số lạ đã gọi đến điện thoại của Ngụy Chỉ. Cô điều chỉnh tâm trạng và giọng điệu, bình thường bắt máy

Người gọi đến là thư ký Đường của Quý Kì Côn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!