Kết quả khám nghiệm tử thi của Ngụy Sam được thông báo cho Ngụy Chỉ vào cuối ngày, đúng như cô đã đoán, là đột tử do vấn đề tim mạch.
Sau khi Ngụy Sam được hỏa táng, Ngụy Chỉ một mình xem lễ chôn cất lạnh lẽo.
Hai người mà cô đáng lẽ phải gọi là ông bà nội, sau khi nghe tin con trai duy nhất chết đột ngột đã đổ bệnh. Mặc dù không đến được, nhưng hai người già đã đặc biệt mượn điện thoại của hàng xóm gọi cho Ngụy Chỉ, hung hăng mắng cô là đồ "sao chổi", "số phận cô độc".
Nghe thấy hai người già vẫn còn sức khỏe như vậy, Ngụy Chỉ yên tâm cúp điện thoại.
Sau khi vào thu, những cơn mưa phùn kéo dài không dứt. Ngụy Chỉ mặc một bộ vest đen, tự tay đặt di vật của Ngụy Lai và hũ tro cốt của Ngụy Sam vào mộ, nhìn những người công nhân làm việc với xẻng đất cuối cùng.
Hai cha con yêu thương nhau sau khi chết cũng có thể đoàn tụ ở thế giới bên kia, chắc chắn sẽ rất vui.
Còn ngôi mộ của Vương Lâm, vì Ngụy Sam ham rẻ nên được ở một nghĩa trang nhỏ hẻo lánh ngoài thành phố. Mặc dù giao thông bất tiện, nhưng nơi này có phong cảnh đẹp, yên tĩnh và dễ chịu. Ngụy Chỉ tin rằng, chỉ cần không chôn chung với Ngụy Sam, bất kỳ nơi nào cũng sẽ là thiên đường của mẹ.
Cô lại bật ô lên, quay người rời khỏi mộ của Ngụy Sam và Ngụy Lai.
Mưa thu dưới làn gió thổi xiên vào trong ô, trơn nhẵn và lạnh lẽo như lụa, rơi nhẹ lên trên chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út tay trái của cô. Hơi nước mưa làm cho viên kim cương càng thêm kì ảo lấp lánh.
Đó là món quà mà Quý Kì Côn đã tặng cho cô vào tối hôm qua.
Dưới ánh trăng bàng bạc, họ tựa vào nhau trên chiếc ghế sofa dài mềm mại. Quý Kì Côn mở hộp trang sức trước mặt cô. Ánh trăng khoác lên viên kim cương năm carat một lớp ánh sáng, những gợn sóng lấp lánh trên mặt cắt tựa như một hồ nước đang chảy.
"Đây là nhẫn cưới của chúng ta." Anh nhìn cô trìu mến. "Anh vốn định tặng em vào ngày đăng ký kết hôn, nhưng vì đặt làm riêng nên không kịp thời gian, mới kéo dài đến hôm nay."
Quý Kì Côn cầm chiếc nhẫn kim cương lớn lên:
"Em thử xem, có vừa không."
Ngụy Chỉ đưa tay trái ra, nhìn anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Ánh sáng lấp lánh của viên kim cương tỏa chiếu lên ngón tay, khiến cả lớp móng hồng nhạt của cô cũng trở nên lung linh, rực rỡ dưới ánh trăng.
"Vừa vặn thật." Quý Kì Côn hài lòng nói, vẻ mặt giống như vừa hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc.
Ngụy Chỉ cầm chiếc hộp trang sức khác bên cạnh lên, lấy chiếc nhẫn nam bên trong ra, từ từ đeo vào ngón áp út tay trái của Quý Kì Côn.
Ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén của những viên kim cương nhỏ làm cho gân xanh trên mu bàn tay anh càng trở nên nổi bật.
Anh dùng bàn tay đó nắm lấy tay Ngụy Chỉ.
Những chiếc nhẫn chồng lên nhau, cảm giác lạnh lẽo len lỏi qua từng kẽ ngón tay. Hôn nhân đã khóa chặt họ lại với nhau, không nơi nào có thể trốn thoát.
"Đừng bao giờ tháo nó ra nhé." Quý Kì Côn nhìn cô một cách đầy tình cảm. "Em là món quà mà ông trời ban tặng cho anh, Tiểu Chỉ."
Ngụy Chỉ lái xe rời khỏi nghĩa trang.
Cô ngồi trên đệm ghế lái rộng rãi, nhìn thế giới bên ngoài qua cần gạt nước đang di chuyển qua lại. Từng hạt mưa nhẹ nhàng gõ lên cửa kính xe, phát ra âm thanh đều đều lộp độp. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo dưới làn mưa. Những ngọn núi xa xăm và những hàng cây gần đó đều đắm chìm trong làn sương mỏng.
Những hàng cây ven đường dần chuyển mình sang sắc thu. Màu vàng óng, đỏ sẫm và nâu đan xen vào nhau, hòa quyện rực rỡ dưới cơn mưa phùn. Khi chiếc xe tiến vào thành phố, những người đi bộ cầm ô bắt đầu xuất hiện. Họ hoặc che ô hoặc quấn chặt áo khoác, trên mặt mang theo vẻ vội vã và mệt mỏi.
Cơn mưa phùn dường như kéo dài vô tận, khiến cho cả thế giới càng thêm mờ ảo. Các tòa nhà, biển hiệu cửa hàng và khung cảnh đường phố mang theo hơi ấm quen thuộc mà cũng đầy ắp sự xa lạ lướt qua tầm mắt cô, để lại chỉ còn là một khoảng ký ức ảm đạm.
Cô đỗ xe vào một chỗ đậu xe ven đường, cầm ô xuống, bước vào con hẻm, nơi mọi thứ đã vật đổi sao dời.
Tiền bồi thường của Ngụy Lai đã bị Ngụy Sam đánh bạc mất sạch trong sòng bạc ngầm, một số ít tài sản còn lại cũng bị chủ nợ của Ngụy Sam chia nhau, ngay cả cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa từ lâu cũng không ngoại lệ. Cánh cửa cuốn bị cạy khóa, hàng hóa bên trong đã bị cướp sạch.
Ngụy Chỉ gập ô lại, đặt dựa vào tường bên cạnh cửa hàng, một mình bước vào không gian chật hẹp.
Cô đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, đi vào khu vực phòng khách phía sau. Nơi đây cũng bừa bộn không kém, như thể vừa bị một cơn bão quét qua. Các chủ nợ không tìm thấy thứ gì có giá trị, đã trút cơn giận lên chủ nhà đã khuất, sơn đỏ bị vẩy khắp nơi.
"Mẹ... mẹ ơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!