Đến hai giờ chiều, Ngụy Chỉ để điện thoại ở nhà, một mình rời khỏi khu dân cư.
Địa điểm gặp mặt là một cửa hàng nước trên con phố đối diện khu dân cư, trước đó Ngụy Chỉ chưa bao giờ thấy nó mở cánh cửa cuốn màu bạc.
Bây giờ, cửa hàng đang mở rộng cửa ngay trước mặt cô.
Trong đó chất đầy những bình nước dung tích lớn, không có một bóng người. Trên một chiếc quầy nhỏ, giấy bút và một quyển sổ hóa đơn được đặt lộn xộn. Sâu bên trong sát tường, có một chiếc cầu thang gỗ đã ngả màu đen, dẫn lên một cửa sổ nhỏ chưa đầy một mét vuông.
Bước chân lên những tấm ván gỗ không đều nhau, Ngụy Chỉ từ từ đi lên tầng hai.
Cô nghe thấy tiếng cắn hạt hướng dương.
Trịnh Điền Tâm ngồi thoải mái trước chiếc bàn gỗ, dùng hai ngón tay mập mạp đưa từng hạt dưa nhỏ vào miệng, trên mặt vẫn là nụ cười mà Ngụy Chỉ quen thuộc.
Cách đó không xa sau lưng bà, Đàm Mạnh Ngạn mặc một chiếc áo ba lỗ trắng đang dang chân ngồi trước chiếc giường gỗ, cúi đầu, tay cầm một con dao nhỏ, đang gọt một ống silicon. Cơ lưng rộng chắc chắn như hai cánh cửa đá nặng nề, kéo dài từ dưới xương bả vai đến eo, thể hiện một sức mạnh đáng kinh ngạc. Mỗi khi anh ta xoay cổ tay, những cơ bắp đó lại gợn sóng.
Trịnh Điền Tâm đẩy túi hạt dưa rang về phía Ngụy Chỉ: "Ngồi đi. Tiểu Ngạn, pha trà cho khách."
"Không có." Đàm Mạnh Ngạn nói mà không ngẩng đầu lên.
Mái tóc dài rủ xuống che đi đôi mắt đen trắng rõ ràng, khiến anh ta trông càng u ám hơn.
Ngụy Chỉ ngồi xuống đối diện Trịnh Điền Tâm, vẻ mặt thoải mái tự nhiên như họ.
"Những dụng cụ này là gì vậy?" Cô hỏi.
"Dùng để lọc máu." Đôi mắt của Trịnh Điền Tâm nheo lại thành hai vầng trăng khuyết cong cong giữa lớp mỡ dày, nói với giọng chế giễu, đùa cợt. "Tên này mạng lớn, ai mà nhìn ra anh ta bị suy thận giai đoạn cuối chứ?"
"Tại sao không đến bệnh viện?" Ngụy Chỉ nhìn Đàm Mạnh Ngạn. "Vì vấn đề tiền bạc sao?"
Đàm Mạnh Ngạn vẫn cúi đầu, tự mình gọt cái ống đó, như thể không hề nghe thấy lời nói của Ngụy Chỉ. Người tiếp tục câu chuyện vẫn là Trịnh Điền Tâm.
"Không hẳn." Bà ta đánh giá Ngụy Chỉ một cách đầy hứng thú. "Cô rất tò mò về anh ta sao?"
Ngụy Chỉ chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt Trịnh Điền Tâm, mỉm cười thản nhiên nói:
"Tôi rất tò mò về tất cả các người."
Trịnh Điền Tâm cười nửa miệng, nhặt vỏ hạt dưa dính trên môi xuống: "Làm sao cô đoán được là tôi?"
"Thông thường, việc đổ thức ăn thừa ở căng tin là sau khi kết thúc công việc trong ngày. Nếu đổ vào buổi trưa thì buổi tối lại phải đổ lại. Nhưng thời điểm tôi nhìn thấy bác bên ngoài nhà bảo vệ, vẫn chưa đến giờ ăn tối. Bác vội vàng chạy đến, chỉ là vì bác sợ Đàm Mạnh Ngạn ở riêng với tôi, sẽ bị tôi dò hỏi được gì đó."
"Ai bảo cô thông minh quá làm gì?" Trịnh Điền Tâm cười nói. "Không ngờ, người bị lộ lại không phải Tiểu Ngạn, mà là tôi."
"Vậy, bác là ai?" Ngụy Chỉ hỏi.
Trịnh Điền Tâm lấy ra một chiếc chứng minh thư từ túi quần, đặt lên bàn. Trên đó in ảnh và tên của bà.
"Trịnh () trong Trịnh Thành Công (*) (), Điền () trong đồng ruộng (), Tâm () trong tâm yêu (tâm ái) (). Trịnh Điền Tâm là bác Điền Tâm của cháu đó, chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường đi làm thuê xa nhà thôi. Chỉ có điều, công việc của tôi rộng hơn một chút so với những phụ nữ trung niên bình thường, chỉ cần có tiền, tôi làm gì cũng được."
(*) Trịnh Thành Công (1624-1662) là một nhà quân sự, chính trị nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Minh, đầu nhà Thanh, người Trung Quốc
"Chủ của bác là ai?"
"Chuyện đó không quan trọng nữa, đúng không?" Trịnh Điền Tâm cười nói. "Cô chỉ cần biết, mục đích của chúng ta là như nhau. Cô muốn tiền của Quý Kì Côn, còn chủ của tôi muốn bằng chứng phạm tội của Quý Kì Côn. Lợi ích của chúng ta không hề xung đột."
"Bác không thể thành thật với tôi, làm sao tôi có thể tin bác được?"
Trịnh Điền Tâm nói: "Thành ý cô đã thấy rồi mà, chúng tôi giúp cô che giấu tình trạng lý lịch tín dụng của gia đình cô. Trước đây ở phòng trưng bày, có chuyện gì tôi cũng báo cho cô mà, đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!