Chương 3: Chìm dần vào trong bóng tối

"Ngụy Chỉ, tài liệu này cần chữ ký của tổng giám đốc, tôi đang bận không thể đi được, có thể phiền cô giúp tôi được không?"

Sáng hôm sau, vừa đến văn phòng không bao lâu, nhân viên thu ngân ngồi đối diện đã đưa cho cô một xấp tài liệu nhờ chuyển giúp.

"Trời, trán cô bị sao vậy?" Nhân viên thu ngân kinh ngạc kêu lên, ngón tay cũng tiện thể vươn về phía trán của Ngụy Chỉ.

Tiểu Thái ở phòng bên và cả quản lý tài chính sau cánh cửa kính đều ngẩng đầu lên nhìn.

Ngụy Chỉ nghiêng đầu, né khỏi bàn tay kia, mỉm cười: "Không sao đâu, lúc lấy đồ do tôi bất cẩn không để ý nên va phải tủ thôi."

"À, ra vậy. Thế tài liệu này...?"

"Để tôi đưa giúp cô."

Ngụy Chỉ nhận lấy tài liệu, đứng dậy rời khỏi phòng tài chính.

Trong nhà vệ sinh, cô đứng trước gương do dự một lúc, rồi kéo tóc che xuống vết thương ở trán, cẩn thận rẽ ngôi.

Chuẩn bị xong xuôi, cô cầm tài liệu đi đến văn phòng tổng giám đốc.

"Giám đốc Quý."

Cô khẽ gõ cửa, đợi đến khi bên trong vang lên giọng nói của Quý Kì Côn, cô mới mở cửa bước vào.

Vừa vào cửa, cô liền đưa tay khép cửa lại.

"Giám đốc Quý, đây là tài liệu từ bộ phận thu ngân, cần anh ký tên."

"Ừ." Quý Kì Côn nhận lấy tài liệu, vừa xem vừa nói: "Không có người ngoài thì đừng gọi anh là giám đốc Quý."

"…Được."

"Sao hôm nay trông tâm trạng em có vẻ không vui vậy?" Quý Kì Côn ngẩng đầu nhìn, nụ cười trên môi chưa kịp kéo dài đã biến mất, "Em bị thương à?"

Anh lập tức đứng dậy, không đợi cô trả lời đã đưa tay vén tóc cô lên.

Một vết thương dài khoảng ba cm lộ ra bên trán cô, tuy không nghiêm trọng, nhưng nhìn thôi cũng thấy rất đau.

"Sao lại thành ra thế này?" anh hỏi.

"... Lúc đi giao hàng, em không cẩn thận bị ngã."

"Đừng nói dối anh." Quý Kì Côn nhìn thẳng vào mắt cô, "Em cãi nhau với người nhà à? Là Ngụy Lai?"

Sự im lặng của Ngụy Chỉ chính là câu trả lời.

Quý Kì Côn thở dài, nắm lấy tay cô kéo ra ngoài văn phòng.

"Chúng ta đi đâu?"

"Ra hiệu thuốc." Anh không ngoái đầu lại, "Nhìn em là biết chưa bôi thuốc."

"Đợi hết giờ làm được không…"

"Anh không đợi được."

Anh cứng rắn kéo cô đi, không màng đã đi ngang qua bao nhiêu văn phòng.

Ngay gần phòng tranh có một tiệm thuốc nhỏ. Quý Kì Côn mua vài loại thuốc trị thương ngoài da, rồi ngồi xuống băng ghế dài ven đường, dùng bông thấm thuốc tím nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!