Chương 29: Tờ giấy đăng kí kết hôn

Thời điểm đêm khuya Tết Nguyên Tiêu (Rằm tháng Giêng) năm 2009, hầu hết mọi người sau khi sum họp gia đình đều đã chìm vào giấc ngủ. Trương Khai Dương vẫn mặc đồng phục, đứng trước một quán ăn vặt nghi ngút khói, liên tục hà hơi vào lòng bàn tay lạnh buốt.

Trên đường phố gần như không có một bóng người, chỉ có cổng đồn cảnh sát đối diện phát ra ánh đèn sáng chói bên kia đường.

"Hai bát chè thang viên (bánh trôi tàu) của anh đây!"

Ông chủ quán cẩn thận đậy nắp bát lại, cho hai bát vừa mới nấu vào túi ni lông, đưa cho Trương Khai Dương.

Anh trả tiền, cầm bánh trôi đi vào đồn cảnh sát.

Có lẽ vì là Tết Nguyên Tiêu, ngay cả những kẻ say rượu gây rối cũng ít đi. Tại quầy chỉ có một nhân viên trực, trong khu vực làm việc phía sau sảnh chính, cũng chỉ còn lại Trương Khai Dương và một cảnh sát họ Vương mà thôi.

Khi anh đẩy cửa bước vào phòng thẩm vấn, vừa lúc nghe thấy giọng của Ông Tú Việt.

"Tôi chỉ tin vào chính bản thân mình."

Giọng nói của bà giống như một khối băng nhọn treo dưới mái hiên, thẳng và sắc, không mang bất kỳ cảm xúc nào, hoàn toàn lạc lõng với căn phòng thẩm vấn đầy hơi ấm.

"Bà chỉ tin vào chính mình, nên bà mới phạm tội sao?! Cảnh sát Vương "bốp" một tiếng đặt cây bút dạ xuống bàn, nói với Ông Tú Việt một cách nghiêm khắc. "Bà có biết, bà đã nhiều lần đến trường học và nhà của người khác gây rối, còn liên tục quấy rối bằng điện thoại và tin nhắn, điều này đã vi phạm pháp luật hình sự!"

Trương Khai Dương lặng lẽ ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh cảnh sát Vương, đặt hai bát bánh trôi nóng hổi còn bốc khói nghi ngút trong hộp lên bàn.

"Chúng tôi không truy cứu bà, là vì đối phương thông cảm cho tâm trạng của bà, không muốn truy tố. Đồn công an chúng tôi cũng thông cảm cho những khó khăn của bà, nên mới kiên nhẫn khuyên nhủ. Bà đừng cố chấp nữa, nếu không, cuối cùng cũng chỉ tự đưa mình vào tù thôi!"

Ông Tú Việt không nói gì, nhưng trong cổ họng bà phát ra một tiếng cười khẩy vang dội.

"Bà..."

Trương Khai Dương ngăn cảnh sát Vương đang tức giận lại, đưa một bát bánh trôi vào tay anh ta:

"Đừng giận, đừng giận, để tôi khuyên bà ấy. Anh Vương đi nghỉ một lát đi."

Cảnh sát Vương cầm bánh trôi và chiếc thìa nhựa trong tay, tức giận liếc nhìn Ông Tú Việt "không biết điều", rồi sải bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Đợi cảnh sát Vương đi xa, Trương Khai Dương cầm bát bánh trôi còn lại trên bàn, đi đến trước mặt Ông Tú Việt.

"Dì ăn đi, Tết Nguyên Tiêu mà." Anh nói, đặt bát bánh trôi xuống trước mặt bà.

Ông Tú Việt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trước mặt với vẻ mặt vô hồn, không để ý đến lời nói của Trương Khai Dương.

"Cháu biết dì muốn làm gì đó cho Mai Mãn, nhưng nếu không chú ý đến cách thức, chỉ khiến dì trở thành một người gây rối vô lý mà thôi." Trương Khai Dương nói.

"... Tôi còn quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa sao?" Ông Tú Việt vẫn nhìn thẳng về phía trước, ngẩn người nói. "Ai cũng nói, tôi làm ầm ĩ như vậy chỉ là muốn nhận được tiền bồi thường."

"Không phải tất cả mọi người." Trương Khai Dương nói. "Những người nói như vậy, chỉ là vì họ không hiểu rõ ngọn ngành sự việc."

"Hiểu rõ ngọn ngành thì sao chứ? Các người cũng chẳng phải đã để kẻ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?" Ông Tú Việt cười lạnh.

Đây không phải là chuyện anh có thể quyết định, nhưng Trương Khai Dương vẫn không do dự nói:

"... Cháu xin lỗi."

Sự chân thành của anh khiến cơ thể cứng đờ của Ông Tú Việt thả lỏng, vẻ mặt lạnh lùng như bị đóng băng trên mặt bà cũng dần dần hiện lên sự xúc động và đau khổ.

Hốc mắt bà nhanh chóng đỏ lên, nhưng bà cắn chặt môi dưới, ngăn chặn sự yếu đuối đang bộc lộ.

"Tôi không cần lời xin lỗi của bất kỳ ai, tôi chỉ cần Quý Kì Côn phải chịu trừng phạt thích đáng."

Bát bánh trôi đó, cho đến khi bà bước ra khỏi đồn công an, vẫn nằm yên trên bàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!