Chương 25: Kẻ đầy tớ của nhân dân

Trong văn phòng cảnh sát sáng choang, Trương Khai Dương đang sắp xếp các bằng chứng điều tra về vụ Ngụy Lai rơi xuống cống.

Một bản là hồ sơ liên lạc giữa Ngụy Chỉ và Ngụy Lai trong ba tháng gần đây.

"Trước mười hai giờ đêm mai, tôi muốn thấy bốn vạn tệ được chuyển vào tài khoản của tôi."

"Nếu không, tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của chị cho tất cả mọi người."

Bộ mặt thật ở đây có phải là món nợ hàng triệu mà Ngụy Chỉ đã nói không?

Một bản là hồ sơ phỏng vấn về các mối quan hệ xã hội của hai người.

Lần đầu tiên Trương Khai Dương đến Trung tâm nghệ thuật OCEAN, bảo vệ đã gọi điện xin phép Quý Kì Côn. Anh hào phóng đồng ý cho phép Trương Khai Dương điều tra lấy bằng chứng với điều kiện không được làm phiền khách.

Quản lý phòng tài chính nhiệt tình tiếp đón.

"Ngụy Chỉ à? Cô ấy rất tốt, hiệu quả làm công việc rất cao."

"Cô ấy có bạn bè nào trong phòng trưng bày không?"

"Bạn bè? Hình như không... Tiểu Chỉ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi thiếu ý thức tập thể, bình thường cô ấy đều đi một mình, không thấy đi cùng ai."

Cô thủ quỹ Tiểu Thái ngồi vắt chân trên ghế xoay, ngắm bộ móng tay mới:

"Thiếu ý thức tập thể cái gì, là tính cách quái gở, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo thì có. Ai dám chơi với cô ta chứ?"

Trương Khai Dương dừng bút ghi chép.

"... Trước mặt một đằng sau lưng một nẻo là có ý gì?"

"Là nghĩa đen đấy chứ còn gì nữa." Tiểu Thái nhướng mí mắt, ánh mắt dò xét từ khuôn mặt Trương Khai Dương trượt xuống cấp bậc cảnh sát trên vai anh. "Trông cô ta giống một con cừu non vô tội đúng không? Tất cả đều là giả vờ, tôi đã sớm biết cô ta không phải người tốt. Nhà cô ta không có tiền, nhưng lại luôn dùng túi giả để thỏa mãn lòng hư vinh. Tôi nghe nói mẹ cô ta từng đến phòng trưng bày tìm cô ta, có lẽ là sợ mất mặt, nói mấy câu đã đuổi người ta về rồi."

"Đây là điều cô nói trước mặt một đằng sau lưng một nẻo?" Trương Khai Dương hỏi.

Tiểu Thái đảo mắt: "Cô ta biết tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta, một đêm nọ, cô ta đột nhiên gọi điện cho tôi, cố ý hỏi tôi có phải cốc Starbucks của tôi mua hàng ngày đựng nước lọc không. Anh nói xem cô ta có phải bị bệnh không?"

"... Cháu mới biết, hóa ra anh ta luôn khống chế các mối quan hệ của bạn, còn bắt bạn đi gây chuyện với người khác chẳng hạn như đổ cốc cà phê lên đầu ai đó chỉ vì điều đó khiến anh ta cảm thấy "buồn cười"."

Tám năm trước, lời khai trong cuộc điện thoại nặc danh trong vụ án Mai Mãn lại sống dậy trong đầu Trương Khai Dương.

Quản lý phòng tài chính đứng bên ngoài phòng kính đang mở cửa, đột nhiên xen vào:

"Năng lực làm việc của Tiểu Chỉ thì không phải bàn, nhưng phải nói là cô ấy hơi... sao nhỉ, từ khi cô ấy ở bên giám đốc của chúng tôi, cô ấy thường xuyên tự ý về sớm mà không có lý do. Ban đầu tôi cũng không biết phải xử lý thế nào, dò hỏi giám đốc một chút, không ngờ anh ấy cũng không biết chuyện Tiểu Chỉ về sớm, khiến giám đốc còn phải quay lại xin lỗi tôi, làm tôi thấy rất ngại.

Sau này Tiểu Chỉ lại về sớm, tôi cũng đành coi như không biết."

"Sau đó, khi người ta nổi giận với Mai Mãn, anh ta lại đóng vai người hòa giải, bắt bạn ấy xin lỗi..."

Mọi thứ đều trùng khớp.

Tại trạm giao hàng bốc ra mùi ẩm ướt và mồ hôi, Trương Khai Dương đi vào giữa một hàng xe điện, nói rõ ý đồ của mình với ông chủ đang đăng ký những chiếc xe điện mới được trả lại.

"Ngụy Chỉ à, bác có ấn tượng rất sâu sắc. Con bé đã chạy giao hàng ở chỗ này cũng bốn năm rồi. Còn là người làm thêm lâu nhất. Dù gió mưa bão bùng, cũng không nghỉ. Cho dù buổi tối có việc gì đó bị trì hoãn, chỉ cần còn có thể chạy một tiếng đồng hồ, con bé cũng sẽ từ nhà đi bộ đến đây mượn xe."

"Sao bác biết cô ấy đi bộ đến?"

"Chỗ này nhỏ như vậy, chỉ cần không quá hai nghìn mét, đều là hàng xóm láng giềng. Hơn nữa, hoàn cảnh gia đình con bé cũng khá nổi tiếng, bác muốn không biết cũng không được. Cảnh sát à, cô bé này là một người tốt, hiếu thảo và lương thiện, chỉ tiếc là số khổ."

"Hoàn cảnh gia đình cô ấy thế nào vậy ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!