Chương 2: Kết hôn là sự giải thoát

"Ngụy Chỉ, em trai cô đến tìm cô đấy. Đang đứng trước lối vào phòng tranh."

Ba giờ chiều, Ngụy Chỉ đang ngồi tại bàn làm việc, xử lý báo cáo thuế quý thì Tiểu Thái

-thủ quỹ bước vào với một ly Starbucks trong tay.

"Em trai tôi á?" Ngụy Chỉ ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.

"Ừ." Công việc của Tiểu Thái ngay sát cạnh cô, cô ta ngồi phịch xuống ghế xoay, đặt ly cà phê nóng lên bàn, nói bâng quơ: "Dù sao thì anh ta tự xưng là em trai cô, trông cũng khá giống đấy."

"Cảm ơn cô."

Ngụy Chỉ thoát khỏi hệ thống tài chính, cầm điện thoại rồi đi xuống lầu.

"… Trông rất giống cô, nghèo khổ và tồi tàn." Tiểu Thái thì thầm như muỗi kêu.

Kế toán kho ngồi đối diện liền nhếch mép cười với Tiểu Thái.

Ánh mắt Tiểu Thái dõi theo bóng lưng của Ngụy Chỉ, từ chiếc áo sơ mi kaki và áo khoác, mỗi chiếc trông không quá một trăm tệ, đến chiếc quần ống rộng kẻ sọc sáng màu, cuối cùng dừng lại ở chiếc túi đeo LV đặt trên bàn làm việc của Ngụy Chỉ.

Khóe môi Tiểu Thái khẽ cong lên rồi lại cụp xuống, từ cổ họng bật ra một tiếng cười khinh khỉnh.

Kế toán kho ngồi đối diện Tiểu Thái cười khúc khích: "Sao? Ghen tị vì người ta đang leo lên nấc thang xã hội à?"

"Tôi kiếm tiền đàng hoàng, việc gì phải ghen? Ghen với cái túi fake của cô ta chắc?" Tiểu Thái lầm bầm, "Đồ đào mỏ, mê tiền."

"Cá không? Lát nữa thế nào cô ta cũng lấy túi rồi chuồn sớm cho coi." Kế toán kho lẩm bẩm nói.

"Bà chủ tương lai mà phải đích thân quay lại lấy túi xách sao? Đừng mơ, chắc chắn là sếp đích thân lên lấy." Tiểu Thái cười khẩy.

Quản lý tài chính ngồi trong căn phòng ngăn kính, nghe trọn cuộc đối thoại nhưng không hề can thiệp. Can thiệp thì được gì? Không can thiệp thì còn nghe được chuyện vui. Thỉnh thoảng, anh ta cũng bưng ly cà phê ra đứng cạnh cửa kính, buông vài câu trung lập vu vơ để hòa nhập với đám đồng nghiệp.

Miễn là không động đến lợi ích cá nhân, thì tốt nhất là không đắc tội ai

- đó là bí quyết sinh tồn của hầu hết quản lý cấp trung như anh ta trong giới công sở.

Trước cửa phòng trưng bày, Ngụy Chỉ đang cố thuyết phục Ngụy Lai về nhà.

"Mày rảnh quá hả? Không phải đã dặn rồi đừng đến chỗ làm tìm chị sao?"

"Em có tìm chị đâu, em tìm anh rể cơ mà, chị lo gì!"

"Anh ấy đang làm việc, không rảnh gặp mày đâu."

"Nói phét! Em gọi điện cho anh rể từ lâu rồi, anh rể bảo làm xong sẽ xuống ngay."

"Mày còn dám gọi điện cho anh ấy à"

Cửa thang máy phòng tranh bật mở, Quý Kì Côn bước ra cắt ngang cơn giận của Ngụy Chỉ. Cô lập tức mỉm cười, ánh mắt hướng về phía anh.

"Anh rể!" Ngụy Lai reo lên, chạy đến bên cạnh Quý Kì Côn.

"Sao anh lại…" Ánh mắt Ngụy Chỉ dừng lại nơi túi đồ trên tay anh, ngẩn người.

"Ngụy Lai nói điện thoại của em ấy chậm quá. Chúng ta đi mua điện thoại mới cho em ấy đi." Quý Kì Côn đáp.

"… Hay hai người đi trước đi. Gặp lại sau giờ làm nhé." Ngụy Chỉ ngập ngừng nói.

"Cùng đi." Quý Kì Côn khẽ nói, rồi quay sang mỉm cười với Ngụy Lai: "Em đứng đây với chị, anh đi lấy xe."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!