Sau khi Vương Lâm hỏa táng, mặc dù Quý Kì Côn đề nghị cho cô nghỉ một tháng, nhưng Ngụy Chỉ vẫn từ chối.
Ngày hôm sau khi chôn cất, cô đi làm tại phòng trưng bày như bình thường, như thể không nhìn thấy những ánh mắt kỳ lạ. Trong văn phòng tài chính, mọi người nói chuyện đều cẩn thận, cố gắng tránh đùa giỡn hay lớn tiếng, ngay cả Tiểu Thái, người vừa bị Ngụy Chỉ cố tình kiếm chuyện qua điện thoại cách đây không lâu, cũng không có ý định trả đũa, giữ gìn sự yên bình như trước.
Cô cố gắng để công việc bận rộn làm tê liệt nỗi đau mất mẹ, cho đến khi trạm chuyển phát nhanh gần nhà gọi điện giục, cô mới nhớ ra chiếc túi hàng nhái cao cấp đã mua từ một tháng trước mà chưa kịp lấy.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô gõ cửa phòng giám đốc, rồi bước vào.
"Chuyển phát nhanh à? Em mua gì vậy?"
"Băng vệ sinh mua đợt sale lớn ạ." Ngụy Chỉ đưa ra câu trả lời đã chuẩn bị sẵn. "Không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu em cứ để ở đó cũng không hay."
"Vậy em đợi anh tan làm, anh đưa em đi lấy."
Quý Kì Côn đang ký hợp đồng mua bán, nói mà không ngẩng đầu lên.
"Không cần đâu ạ, tiện thể em muốn ra ngoài hít thở một chút. Em tan làm trước, lấy xong sẽ về nhà nấu cơm chờ anh, được không?"
"Thật sự không cần anh đưa đi à?"
"Công việc của anh quan trọng hơn."
Sau khi ra khỏi phòng giám đốc, Ngụy Chỉ quay lại văn phòng tài chính lấy túi xách của mình, im lặng đi ra ngoài. Không ai gọi cô lại, vì việc cô làm đã trở thành chuyện mọi người quen rồi. Mặc dù đó không phải xuất phát ý muốn của cô.
Cô ngồi ở xe buýt trước cửa để đến trạm chuyển phát nhanh. Ngoài việc tiết kiệm tiền, còn một lý do nữa là cô không muốn nhìn thấy con đường quen thuộc kia quá sớm.
Vì đang trong giờ làm việc, trên xe chỉ còn lại vài người. Ngụy Chỉ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, đẩy cửa kính ra, để làn gió cuối hè thỏa sức thổi vào mặt.
Cô ghét mùa hè, vì nó đã hai lần cướp đi những người quan trọng trong cuộc đời của cô.
Bốn mươi phút dài đằng đẵng trôi qua, cuối cùng cô cũng đến trạm dừng. Mặt trời đã đổi hướng, ánh hoàng hôn phủ kín vỉa hè. Cô một mình xuống xe, chầm chậm bước đi về phía trước.
Trường tiểu học gần đó vừa tan học, một đám học sinh ùa ra. Một số nhanh chóng tìm thấy người lớn đang chờ ở cổng, ôm chầm lấy họ với nụ cười rạng rỡ. Một số khác thì lao ngay vào tiệm tạp hóa, chọn mua đồ ăn vặt.
Con đường vừa rồi còn vắng vẻ và hiu quạnh, bỗng chốc đã trở nên náo nhiệt.
Những đứa trẻ dắt tay nhau đi ngang qua cô, tiếng cười của chúng vang vọng trong không khí như một giai điệu tươi sáng, rộn ràng. Những đứa trẻ được gia đình đón về thì nhảy nhót bên cạnh người lớn, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng reo hò trong trẻo, mỗi cử động đều tràn ngập niềm vui hồn nhiên của tuổi thơ. Những người già dắt tay cháu, kiên nhẫn lắng nghe những lời nói bâng quơ của đứa trẻ, mái tóc bạc trắng phản chiếu ánh sáng ấm áp dưới hoàng hôn.
Bước chân của Ngụy Chỉ tạo thành một sự đối lập rõ rệt với dòng người đang di chuyển.
Cô đi còn chậm hơn cả một ông già bảy mươi tuổi, ai cũng có thể bỏ cô lại phía sau.
Từ một quán ăn nhỏ bên đường, mùi thơm quyến rũ của đồ ăn lan tỏa cùng tiếng nói cười của khách hàng thoát ra qua khung cửa sổ hé mở. Một đôi vợ chồng trẻ đẩy xe nôi tiến lại gần, đứa bé tò mò nhìn xung quanh, bập bẹ tập nói. Nhưng những hình ảnh ấm áp đó không chạm đến trái tim Ngụy Chỉ. Cô như một bóng ma lạc lõng không thuộc về bên thế giới ngoài kia, chỉ lặng lẽ trôi dạt.
Khi nhìn thấy trạm chuyển phát nhanh, lối vào con hẻm nhà họ Ngụy cũng hiện ra. Nhưng cô ép mình dời tầm mắt, cúi đầu đi về phía trạm chuyển phát nhanh.
"Em ơi, giúp chị tìm mã R-43321 với, chị không tìm thấy?"
"Này, trả lại các anh, đây không phải hàng của tôi."
Ngụy Chỉ tránh những người đang chắn trước quầy, đi vào kho bên trong, tìm kiếm gói hàng của mình dựa theo mã lấy hàng.
Không lâu sau, cô tìm thấy chiếc hộp giao hàng nhỏ đã bị lãng quên từ lâu, sau khi quét mã xác nhận, cô cầm hộp rời khỏi trạm chuyển phát nhanh.
Khi mua rau ở một quầy gần đó, cô thấy một người ngư dân đang bán tôm và cá biển vừa đánh bắt lên. Tôm vừa to vừa tươi, nên cô cũng mua một ít. Sau khi mua rau, Ngụy Chỉ bước vào một siêu thị, mua thêm hai mươi gói băng vệ sinh.
"Chị có thể cho em mượn một con dao và băng dính trong suốt không?"
Ngụy Chỉ mượn chủ siêu thị một con dao rọc giấy, cắt mở hộp, lấy chiếc túi hàng nhái cao cấp bên trong ra, rồi cho những gói băng vệ sinh vừa mua vào. Đóng gói xong, cô dùng băng dính trong suốt dán chặt lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!