Chương 14: Sự tái sinh sau cái chết

Ngụy Chỉ mở cửa nhà, thấy Quý Kì Côn, người lẽ ra vẫn còn đang tham gia triển lãm nghệ thuật.

Anh quay lưng về phía Ngụy Chỉ, tựa vào chiếc sofa da trong phòng khách, đối diện với ô cửa kính lớn từ sàn đến trần, nơi những đám mây trắng lờ lững bao quanh. Ánh hoàng hôn xuyên qua lớp kính không một hạt bụi đổ những đốm sáng loang lổ trên người anh. Nghe tiếng mở cửa, anh quay lại, nở một nụ cười lạnh lùng không chút ngạc nhiên.

"... Anh về sớm vậy? Em tưởng triển lãm phải diễn ra lâu lắm chứ." Ngụy Chỉ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười. "Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa, còn em thì sao?"

"Em cũng chưa, đúng lúc ăn cùng nhau luôn." Ngụy Chỉ đặt túi xách xuống, tiến về phía bàn bếp. "Em xem tủ lạnh có gì, làm đại vài món."

"Em không có gì muốn nói với anh sao?"

Ngụy Chỉ dừng lại, quay sang nhìn Quý Kì Côn.

Anh bước ra từ sau sofa, chầm chậm tiến về phía cô.

Hôm nay Quý Kì Côn mặc một chiếc áo vest sọc caro màu sẫm được cắt may vừa vặn, bên trong là áo sơ mi cổ chữ V màu đen đơn giản, để lộ phần cổ và ngực trắng trẻo, mịn màng. Chiếc quần tây cùng bộ với áo vest tôn lên đôi chân thẳng và dài. Trên cổ tay là một chiếc đồng hồ tinh xảo, ánh kim loại lấp lánh phản chiếu mờ ảo dưới ánh hoàng hôn.

Anh giống như một quý ông bước ra từ bức tranh sơn dầu cổ điển, vừa có phong thái của thời đại, vừa mang hơi thở của hiện đại. Mỗi động tác, từng chi tiết trên người anh đều toát ra một sức hút độc đáo, đủ để khiến bất kỳ ai chưa từng trải sự đời cũng phải rung động.

"... Có." Sau một thoáng suy nghĩ, Ngụy Chỉ quyết định thành thật. "Chiều nay em tan làm sớm."

Quý Kì Côn không hề tỏ ra ngạc nhiên.

"Tại sao không nói với anh?"

"Anh đi tham gia triển lãm, em sợ làm phiền anh, nên..."

Quý Kì Côn đã đứng trước mặt cô, nhưng vẫn chưa dừng lại. Ngụy Chỉ đành phải lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào chiếc bàn bếp lạnh lẽo.

"Vậy là em có thể nói dối anh?" Anh nhìn cô, khẽ nói.

"Sao lại là nói dối chứ? Em..."

"Em đang lừa dối anh!"

Một tiếng quát không báo trước khiến Ngụy Chỉ ngây người. Cô kinh ngạc nhìn Quý Kì Côn trước mặt, sau một khoảnh khắc giận dữ, gương mặt anh lại khôi phục vẻ bình tĩnh lạnh lùng.

"Anh không muốn nghe em ngụy biện, Tiểu Chỉ. Làm sai thì không thể không bị phạt." Anh nhẹ nhàng nói.

Ngụy Chỉ không muốn dây dưa thêm. Hơn nữa, sau này cô còn có chuyện cần nhờ Quý Kì Côn, nên cô hạ giọng cầu xin:

"... Anh muốn phạt em thế nào?"

"Để anh nghĩ xem, vậy thì phạt em... gọi hỏi Tiểu Thái xem ly cà phê Starbucks mà cậu ta uống mỗi ngày có phải là nước trắng không." Gương mặt Quý Kì Côn nở một nụ cười đầy ác ý.

Ngụy Chỉ nhìn anh, nửa ngày không động đậy. Nụ cười trên mặt anh từ từ biến thành một nụ cười nhạo báng lạnh hơn.

"Em lừa dối anh, nhưng ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không chịu làm." Anh nói. "Ngụy Chỉ, em có thật sự yêu anh không?"

"Không có hình phạt nào khác để lựa chọn sao?"

"Vậy em quỳ xuống xin lỗi anh, thề độc rằng sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa." Anh vừa cười vừa nói.

"... Nếu em không chọn cả hai thì sao?"

Lòng bàn tay lạnh lẽo của Quý Kì Côn đặt lên mặt cô, anh nhìn đôi mắt long lanh của cô một cách đáng thương, khẽ nói: "Đến cả việc em yêu anh, em còn không thể khiến anh tin tưởng. Chúng ta còn cần thiết phải kết hôn nữa không?"

Ngay lúc này, Ngụy Chỉ tin rằng anh đã sớm nhìn thấu trái tim cô đang khát khao kết hôn. Không liên quan đến những chi tiết nhỏ nhặt, đó là sự kiêu ngạo mà Quý Kì Côn đã duy trì bấy lâu. Anh biết lợi thế của mình ở đâu: tiền bạc, ngoại hình, sức hút cá nhân... anh không thiếu bất cứ thứ gì. Đối với anh, việc cô yêu tiền hay ngoại hình của anh đều không quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!