Chương 13: Một người mẹ yêu thương con

Ngụy Chỉ bất động ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng khám số 3, chờ đợi được gọi tên.

Hành lang của Trung tâm Sức khỏe Tâm thần rộng rãi và trống trải. Bức tường được sơn màu xám trắng lạnh lẽo. Ánh sáng tràn xuống từ những ống đèn huỳnh quang trên trần nhà cao, phản chiếu một cảm giác lạnh lẽo trên nền gạch lát sàn. Mỗi tiếng bước chân vang vọng trong không gian tĩnh lặng này, tựa như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng.

Xung quanh Ngụy Chỉ là vài hàng ghế, phần lớn đều trống, chỉ lác đác vài bệnh nhân hoặc người nhà ngồi đó một cách lặng lẽ, mắt nhìn xuống như thể hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng và chất tẩy rửa, xen lẫn một cảm giác ngột ngạt khó tả. Thỉnh thoảng có người trò chuyện khe khẽ, nhưng âm thanh đó nhanh chóng bị sự tĩnh mịch xung quanh nuốt chửng, không để lại dấu vết.

Trước quầy y tá ở phía xa, vài nhân viên y tế trong bộ đồng phục chỉnh tề, gương mặt nghiêm nghị và tập trung. Động tác của họ nhanh nhẹn và máy móc, cứ như đang thực hiện một quy trình được lập trình sẵn một cách chính xác. Cánh cửa kính ở cuối hành lang thỉnh thoảng khẽ mở, mang theo một làn gió nhẹ, nhưng rồi lại tự động đóng, quay trở lại sự tĩnh mịch ban đầu.

Ngụy Chỉ thường không để tâm nhiều đến những người đến đây, giống như cô cũng không muốn bị người khác soi xét khi ở chỗ này. Nhưng hôm nay, một người đàn ông đã lọt vào tầm mắt của cô.

Bởi vì trông anh ta giống như một cảnh sát.

Anh ta ngồi quay lưng về phía cô trên hàng ghế phía trước hai hàng, dù mặc quần áo bình thường nhưng giọng nói qua điện thoại vẫn lờ mờ lọt vào tai Ngụy Chỉ.

"... Lí Mãnh xuất hiện ở Vân Nam? Mấy cậu bắt được chưa?"

"... Được rồi... Một khi tóm được..."

Anh ta còn chưa kết thúc cuộc gọi thì trong phòng khám số 4 bỗng truyền ra tiếng gào thét kích động và tiếng đồ vật rơi loảng xoảng. Mặc dù có tiếng bác sĩ trấn an và quát bảo dừng lại nhưng tình hình không hề cải thiện.

Những người đang chờ bên ngoài phòng khám đều ngoái nhìn sang. Ở quầy y tá không xa, vài y tá nhanh chóng chạy tới, một người còn lại cầm điện thoại lên, có vẻ như muốn gọi bảo vệ.

"... Tình hình có gì thay đổi thì báo cho tôi ngay."

Ngụy Chỉ nhìn người đàn ông cúp điện thoại, đứng dậy và sải bước vào phòng khám số 4.

Có tiếng gì đó được đặt mạnh xuống bàn. Cùng lúc đó, tiếng ồn ào bên trong phòng khám số 4 dừng hẳn. Các y tá chạy tới dừng lại ở cửa. Một lát sau, một bệnh nhân và người nhà của anh ta với vẻ mặt bất bình đi ra.

"Mời Trương Khai Dương vào phòng khám số 4, khoa Tâm thần và Tâm lý." Tiếng gọi máy móc vang lên trong phạm vi nhỏ.

Ngụy Chỉ không hiểu sao lại nhớ tên anh ta, có lẽ vì cô chưa từng nghĩ sẽ gặp cảnh sát ở nơi này.

"Mời Ngụy Chỉ vào phòng khám số 3, khoa Tâm thần và Tâm lý."

Tiếng gọi số vang lên, Ngụy Chỉ đứng dậy bước vào phòng khám số 3.

"Chào cô, mời ngồi." Bác sĩ Lí nhìn thấy Ngụy Chỉ, nở một nụ cười hiền hậu. "Gần đây thế nào? Có cảm nhận hay thay đổi mới nào không?"

Lí Tiên Quốc tóc bạc trắng, ngồi điềm tĩnh trên ghế, khoác bên ngoài chiếc áo blouse trắng sạch sẽ. Trên bàn bày vài tập hồ sơ và sổ ghi chép, mọi thứ đều ngăn nắp, đâu vào đấy.

"Thuốc của tôi hết rồi." Ngụy Chỉ nói.

Lí Tiên Quốc đã điều trị cho Ngụy Chỉ nhiều năm, thuộc lòng toa thuốc của cô. Ông vừa thao tác trên máy tính kê đơn thuốc cho cô, vừa nói:

"Thuốc chỉ có tác dụng hỗ trợ, cảm nhận tâm lý của cô cũng rất quan trọng. Mối quan hệ của cô với gia đình thế nào rồi?"

Ngụy Chỉ im lặng một lúc, rồi nói: "... Tốt hơn trước nhiều rồi."

"Thật không? Việc cải thiện quan hệ gia đình rất quan trọng cho sự ổn định cảm xúc của cô." Bác sĩ Lí mỉm cười. "Cụ thể là tốt hơn ở điểm nào?"

"Tôi đang bắt đầu hiểu họ hơn rồi." Ngụy Chỉ nói. "Ai cũng có thể mắc sai lầm, vì hạn chế về nhận thức, thậm chí họ còn không ý thức được mình đang sai. Nếu cứ cố chấp bắt họ phải tỉnh ngộ, thì chỉ tự nhốt mình trong lồng khổ đau. Và người phải chịu đựng, chỉ có bản thân mình."

"Rất tốt." Bác sĩ Lí cười một cách mãn nguyện. "Chỉ cần cô nhận ra điều này, tâm hồn cô sẽ được tự do."

Bác sĩ Lí đã điều chỉnh liều lượng thuốc và kê đơn lại cho cô. Sau khi rời phòng khám số 3, Ngụy Chỉ đi ngang qua cửa phòng khám số 4 và cố ý liếc nhìn vào bên trong.

Người cảnh sát kia đã không còn ở đó.....

"Em trai cô lại đến tìm cô rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!