"Giờ chúng ta đã sắp kết hôn rồi, anh còn phải đề phòng em sao?" Ngụy Chỉ hỏi.
"Đề phòng em ư?" Quý Kì Côn bật cười. "Tiểu Chỉ, anh đã đề phòng em bao giờ?"
"Những căn phòng bị khóa kia, anh không định mở ra cho em xem sao?" Ngụy Chỉ dịu dàng nhưng có chút ấm ức nói.
"Em nói mấy căn phòng đó hả? Được thôi, anh sẽ cho em tất cả mật mã trừ phòng làm việc." Quý Kì Côn mỉm cười nói. "Cái này là vì công việc thôi, dù sao anh cũng mang rất nhiều việc về nhà giải quyết mà."
Chưa đợi Ngụy Chỉ nói gì, anh đã đứng lên khỏi sofa, đưa tay phải về phía cô.
"Đi nào, em chẳng phải tò mò về những căn phòng kia có gì sao?"
Ngụy Chỉ nắm lấy tay anh đứng dậy.
Quý Kì Côn dắt cô đi, bắt đầu từ căn phòng khóa trái xa nhất. Anh nhập mật mã ngay trước mặt cô, rồi kéo cô vào căn phòng tối om, không có lấy một chút ánh sáng.
Một luồng không khí lạnh lẽo mang theo mùi hóa chất thoảng qua, cứ như không gian này tự tạo thành một tiểu khí hậu, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Quý Kì Côn bật công tắc trên tường, đèn sáng lên, nhưng không phải loại đèn sợi đốt bình thường.
Căn phòng được sơn màu xám đậm, hấp thụ ánh sáng chứ không phản chiếu. Nguồn sáng duy nhất đến từ một chiếc đèn đỏ treo giữa trần nhà, phát ra luồng ánh sáng mờ ảo nhưng ổn định, bao trùm mọi thứ trong một vầng sáng đỏ nhạt.
Xung quanh bày đủ loại thiết bị: bồn tráng phim, bồn định hình, máy phóng to ảnh và giá phơi… Trong góc chất đầy những hộp giấy ảnh chưa dùng và những can hóa chất. Chúng lặng lẽ xếp ở đó, thỉnh thoảng phản chiếu ánh đèn đỏ, mang đến cảm giác áp lực khó tả. Trong không khí phảng phất vị chua nhè nhẹ, là mùi đặc trưng của dung dịch định hình, hòa với chút ẩm ướt, khiến hơi thở trở nên nặng nề.
Một chiếc bàn làm việc chiếm trọn một bên phòng, trên đó xếp đầy đủ dụng cụ và phụ kiện: vài chiếc kẹp tinh xảo, cốc đong, dao cắt đủ kích cỡ được đặt ngay ngắn; bên cạnh là mấy chiếc chậu nhỏ đựng những chất lỏng khác nhau, mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, không phản chiếu được bất cứ hình ảnh nào. Toàn bộ không gian không có bất kỳ đồ trang trí hay màu sắc thừa thãi nào, chỉ có một màu xám xịt và sự tĩnh lặng, như thể thời gian đã ngưng đọng lại nơi đây, chỉ còn lại những thao tác chuyển động máy móc và sự chờ đợi.
"Đây là…" Ngụy Chỉ bước vào, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
"Đây là phòng tối của anh." Quý Kì Côn tựa vào khung cửa mỉm cười. "Trong thời đại số hóa này, có lẽ nhiều người khó hiểu tại sao anh vẫn còn kiên trì sử dụng kỹ thuật phòng tối truyền thống. Với anh, nhiếp ảnh không chỉ là nghệ thuật ghi lại khoảnh khắc, mà còn là một quá trình sáng tạo nghệ thuật."
"Em có thể xem tác phẩm của anh không?" Ngụy Chỉ tò mò hỏi.
"Được chứ."
Quý Kì Côn dễ dàng đồng ý, lấy một cuốn album từ trên nóc tủ cạnh tường xuống, đưa cho Ngụy Chỉ.
Trong ánh sáng lờ mờ, Ngụy Chỉ mở album, bên trong toàn là ảnh chụp các tác phẩm nghệ thuật ở phòng trưng bày.
"Trong phòng tối, anh có thể tự tay kiểm soát quá trình rửa từng bức ảnh, từ thời gian phơi sáng đến tỷ lệ hóa chất, mỗi chi tiết đều ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả của tác phẩm cuối cùng. Sự nắm bắt tinh tế về ánh sáng và kết cấu này, là điều mà xử lý kỹ thuật số không thể thay thế hoàn toàn."
"Hóa ra còn có nhiều điều đặc biệt như vậy, em thì chẳng biết gì về nhiếp ảnh cả…"
"Nếu em có hứng thú, anh có thể dạy em." Quý Kì Côn dịu dàng nói. "Ngày mai nghỉ nhé?"
Sau khi tham quan phòng tối, Quý Kì Côn đóng cửa lại, đưa Ngụy Chỉ đến căn phòng mà cô quan tâm nhất, căn phòng bên cạnh phòng ngủ chính.
Lần này, Quý Kì Côn cố tình đứng chắn trước mặt cô, che đi thao tác nhập mật mã.
Khi cửa mở, bên trong quả nhiên là một phòng làm việc với cửa sổ rộng từ sàn đến trần nhà, giá sách lớn trên tường, bàn làm việc và máy tính đặt giữa phòng, và một chiếc két sắt nằm trong góc.
Ban đầu, Ngụy Chỉ còn thắc mắc tại sao máy tính lại quay về phía bức tường trống trơn, chứ không phải hướng ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Khi bước vào phòng, cô mới phát hiện trên bức tường đối diện máy tính treo một bức tranh sơn dầu khổng lồ.
Trong bức tranh là một thiên thần tóc dài mặc áo choàng nhẹ nhàng bay bổng, mang dáng vẻ yếu ớt và bất an. Một tay cô nhẹ nhàng đặt trên ngực, tay kia buông thõng vô lực, đầu ngón tay hơi cong cong lại. Màu áo choàng chuyển từ sắc màu trắng tinh sang xám xịt. Đôi cánh phía sau lưng bán trong suốt lộ một bên viền có chút sứt mẻ. Giữa những sợi lông vũ lấp lánh những tia ánh sáng yếu ớt như thể có một nỗi u ám vô hình kéo dài.
Dưới chân cô là một cánh đồng hoa rộng lớn, nhưng rất nhiều bông đã khô héo. Vô số cánh hoa tàn rơi vãi trên mặt đất, một số còn giữ lại chút màu sắc tươi tắn, số khác đã khô hoàn toàn vô tình để lộ ra màu nâu nhợt nhạt. Vài bông hoa chưa tàn hẳn có dáng vẻ chao đảo như thể vẫn còn ngửi thấy mùi hương cuối cùng của chúng.
Toàn bộ bức tranh chìm trong sắc xanh xám sâu thẳm và màu tím hoa cà nhạt, mang đến cảm giác u ám và buồn bã. Phía sau là bầu trời mờ ảo dày đặc những rặng mây đen, như thể cả thế giới đang chìm đắm trong một buổi hoàng hôn bất tận.
Ngụy Chỉ nhìn thấy ở góc dưới bên phải bức tranh, có một cái tên nhỏ màu vàng.
"Mai" ().
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!