"Ngụy Chỉ, điện thoại của bảo vệ, nói lại có người tìm cô." Tiểu Thái bực dọc đặt ống nghe lên vách ngăn cách của bốn ô làm việc.
Kế toán kho đối diện ném ánh mắt tò mò sang cô, ngay cả quản lý tài chính sau cánh cửa kính cũng lén ngước đầu lên.
Ngụy Chỉ nhấc điện thoại, giọng trầm hơn bình thường: "Alo?"
Phản ứng đầu tiên của cô là có người nhà họ Ngụy lại vì không liên lạc được với cô mà đích thân đến tìm.
Nhưng còn tồi tệ hơn thế.
"Được, tôi đến ngay."
Cô cúp điện thoại, cố tỏ ra bình tĩnh rời khỏi văn phòng, bước chân nhanh dần ngay khi khuất tầm mắt của đồng nghiệp. Ngụy Chỉ đi nhanh ra ngoài cổng phòng trưng bày. Vài người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần đen rẻ tiền, nhưng dưới áo sơ mi lại có hình xăm lớn, đang bị bảo vệ phòng trưng bày chặn lại ở ngoài bục đá. Vừa nhìn thấy Ngụy Chỉ đi ra, họ lập tức muốn tiến đến, nhưng lại một lần nữa bị người bảo vệ cao lớn chặn lại.
Người đàn ông dẫn đầu cau chặt mày nhìn Đàm Mạnh Ngạn, người cao hơn anh ta cả cái đầu, bực tức quay đầu nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
"Ngụy Chỉ phải không? Biết chúng tôi đến đây làm gì không?" Anh ta một chân gác lên bục đá, vẻ mặt hung tợn. "Chúng tôi là công ty thu hồi nợ bên thứ ba được sàn giao dịch ủy thác. Gần đây sao cô không nghe điện thoại? Không có ý định trả nợ nữa à?"
Dù xung quanh không có thêm người nào, nhưng Ngụy Chỉ vẫn cảm thấy tim mình bị bóp chặt. Quý Kì Côn đang ở văn phòng trên tầng hai của phòng trưng bày, họ càng ở đây thêm một giây, cô càng có nguy cơ bị lộ.
Ngụy Chỉ liếc nhìn thấy Đàm Mạnh Ngạn im lặng rời đi, chỉ để lại một bóng lưng rộng lớn.
"Ngày trả nợ còn chưa đến, các người đến đây làm gì?" Cô lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông thò tay vào túi lấy một bao thuốc lá, rút một điếu ra châm lửa, ngậm hờ trong miệng, nheo mắt nhìn Ngụy Chỉ.
"Tôi đã nói rồi, cô không nghe điện thoại là có ý gì? Sàn giao dịch đang rất lo lắng đấy."
"Tôi sẽ trả nợ đúng hạn, nhưng nếu các người tiếp tục đến làm phiền ở nơi làm việc của tôi, khiến tôi mất việc, thì dù tôi muốn trả cũng không trả được. Điều này cũng không có lợi cho công việc của các người đúng không?"
"Làm phiền? Chúng tôi đang đứng yên ở đây, làm phiền chỗ nào?"
Người đàn ông cười hì hì với đồng bọn phía sau, rồi đưa tay định sờ vai Ngụy Chỉ.
"Em gái, cô nói chuyện không dễ nghe chút nào. Cô đừng quên, cô mới là người nợ tiền đấy... Á á á!"
Người đàn ông vừa dứt lời, chưa được nửa giây sau hét lên thảm thiết, cánh tay phải giơ ra bị bẻ gập lại một cách quái dị.
Không biết từ lúc nào Đàm Mạnh Ngạn đã xuất hiện trước mặt Ngụy Chỉ, anh nắm chặt tay của người đàn ông, dùng lực hất mạnh bàn tay đang co quắp vì đau của anh ta ra.
"Đừng gây rối ở công ty chúng tôi," giọng nói trầm ấm của anh mang theo sự uy h**p không thể chối cãi.
Mặc dù Ngụy Chỉ không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng cô nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt của những người thu hồi nợ kia.
Người đàn ông dẫn đầu lùi lại hai bước lớn, loạng choạng va vào đồng bọn của mình. Anh ta cân nhắc hậu quả của việc làm lớn chuyện, mạnh miệng trừng mắt nhìn Ngụy Chỉ sau lưng Đàm Mạnh Ngạn, nghiến răng nói:
"Nếu cô dám quá hạn không trả, chúng tôi sẽ tìm người nhà, đồng nghiệp của cô để trả thay! Đi!"
Khi thấy những người thu hồi nợ hậm hực rời đi, Ngụy Chỉ mới nói với Đàm Mạnh Ngạn, người vẫn đang chắn trước mặt mình: "…Cảm ơn anh, xin lỗi đã gây rắc rối cho anh."
Đàm Mạnh Ngạn quay người lại, khuôn mặt góc cạnh không có chút biểu cảm. Anh cúi xuống nhìn Ngụy Chỉ, người thấp hơn anh rất nhiều, lạnh lùng nói: "Không có gì."
"Chuyện những người này đến tìm tôi sáng nay… anh đã báo cáo lên cho giám đốc Quý chưa?"
"Cần phải báo cáo sao?" Anh vẫn không có biểu cảm gì.
Ngụy Chỉ bật cười: "Anh có thể giữ bí mật cho tôi không?"
"Tôi không nhiều chuyện như vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!