Chương 42: (Vô Đề)

Đó là một nhà hàng địa phương, anh nắm tay cô đi lên tầng hai. Xuyên qua hành lang, tới căn phòng hơi hé cửa, Trì Tranh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng người kia, hếch cằm, nghiêng người ý bảo cô đi vào. Mạnh Thịnh Nam nhìn anh rồi lại nhìn người trong phòng. Người đàn ông đưa lưng về phía hai người, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô chần chờ một lúc rồi mới đi vào trong.

Sau đó Trì Tranh cũng vào, đóng cửa lại.

Mạnh Thịnh Nam đi được mấy người, người đàn ông đã xoay người lại, cô ngẩn ra.

"Em gái." Giang Tấn nở nụ cười.

Mạnh Thịnh Nam không nói thành lời.

Ánh mắt Giang Tấn liếc nhìn người đứng phía sau cô. "Có thể ôm một cái không?"

Trì Tranh nói. "Đừng ôm quá lâu."

Giang Tấn nở nụ cười, nhanh chân bước về phía trước ôm lấy cô, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô. "Anh về rồi."

"Ừ."

Mạnh Thịnh Nam nhắm hai mắt lại, chậm rãi gật đầu. Trì Tranh đứng phía sau nhíu mày một cái, liếc mắt nhìn thời gian sau đó lạ nhìn hai người vẫn đang ôm nhau kia, nói.

"Đủ rồi."

Giang Tấn buông cô ra, không hài lòng trừng mắt nhìn anh, Mạnh Thịnh Nam không nhịn được cười. Trì Tranh đi tới đặt tay lên vai cô, trong lòng cô bỗng cảm thấy ấm áp. Giang Tấn khinh bỉ lui về sau mấy bước, lúc này Mạnh Thịnh Nam mới nhớ ra, hỏi. "Hai người các anh..."

Trì Tranh nói. "Bạn cùng phòng hồi đại học."

Mạnh Thịnh Nam. "..."

Giang Tấn cười. "Không biết có đúng không nhỉ?"

Mạnh Thịnh Nam gật đầu, Giang Tấn thở phào một hơi.

"Anh cũng bất ngờ khi hai người bên nhau, nhớ năm đó tên nhãi này ở trường là..."

Trì Tranh. "Hừ."

Giang Tấn không nói nữa, ho khan một cái.

Mạnh Thịnh Nam mỉm cười. "Em biết."

Hai người đàn ông. "..."

Nói chuyện một lúc, Trì Tranh gọi đồ ăn, Giang Tấn gọi rượu, Mạnh Thịnh Nam hỏi. "Nhiều vậy sao?"

Giang Tấn cười. "Em không biết tửu lượng cậu ta sao?"

Dưới bàn, anh xoa xoa tay cô, cô chợt nhớ tới đêm hôm đó anh cúi người nói chuyện với cô, mặt cô đỏ lên. Giang Tấn vẫn còn dong dài. "Bằng chừng này còn chưa đủ để cậu ta làm nóng người."

Trì Tranh nở nụ cười.

Nhắc tới vài chuyện nữa, Giang Tấn đột nhiên cảm khái. "Không nghĩ đã qua nhiều năm vậy rồi."

Trì Tranh rót một ly rượu.

"Anh nhớ năm đó em chỉ mới..."

"16." Mạnh Thịnh Nam nói.

Trì Tranh uống xong một ly rượu đi ra ngoài nghe điện thoại, trong phòng chỉ còn lại hai người, Giang Tấn thở dài, hỏi. "Khi đó thấy bình thường, bây giờ nghĩ lại, nhớ tới câu truyện em viết năm đó, thiếu niên kia là cậu ấy phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!