Chương 1: (Vô Đề)

Một buổi chiều năm 2004, Giang Thành có buổi biểu diễn thu hút hàng vạn người. Bạn đi khắp hành lang ngõ hẻm nơi đâu cũng nghe thấy âm thanh bài hát do Lâm Tịch viết, Hứa Mỹ Tĩnh hát, vang lên khắp nơi. "Anh thích hút thuốc lá, khiến em phải chạy khắp trấn lớn trấn nhỏ tìm cho anh..."

Hôm đó cũng như hôm nay, mưa nhỏ bay lất phất, còn có cả sương mù không tan.

Rèm cửa sổ của gian phòng bị gió thổi vang lên phần phật, mưa nhỏ rơi tí tách. Trên mặt bàn để chiếc máy tính để bàn kiểu cũ rích, bên cạnh chồng mười mấy cuốn sách dày như từ điển Oxford.

Mạnh Thịnh Nam giở tài liệu trong tay, bên cạnh là một đống bút chì và một tập giấy trắng.

Cô đọc những mẩu đối thoại nổi bật:

"Lương Tư Thành từng hỏi Lâm Huy Nhân vì sao lại là anh?"

Lâm Huy Nhân trả lời. "Bởi vì đáp án rất dài, anh phải dùng cả đời này để trả lời em."

Bên cạnh bàn đọc sách, băng nhạc do Thích Kiều tặng đang chậm rãi phát ra âm thanh. Rèm cửa che đi thời tiết bên ngoài, trong căn phòng chỉ có một chiếc đèn bàn tỏa ra ánh sáng. Bên trong máy tính cũ là trang Word vẫn chưa có một chữ.

Mạnh Thịnh Nam nghĩ không ra.

Một câu chuyện chiếm hết cả kỳ nghỉ hè, viết rồi lại xóa. Tuổi trẻ không có kinh nghiệm, đầu óc nông cạn, cho nên Mạnh Tân tặng cô một câu "Đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường". Cô rất đau khổ, bây giờ đang là tuổi đọc sách chỉ là nỗi đau khổ này còn chưa lan rộng, đèn bàn đã chợt tắt.

Cô kéo rèm cửa sổ lên, lần theo tường phòng mở điện lên.

Quả nhiên....

"Mẹ ơi ---"

Cô nhìn ra ngoài sân rồi gọi, khoác áo khoác vào, bỏ vở và bút vào túi rồi nhanh chân đi xuống lầu. Thịnh Điển đang ngồi dưới mái hiên trong sân đọc sách, nghe vậy "Ừ" một tiếng.

"Con ra ngoài một lát đây."

Lúc này Thịnh Điển mới ngẩng đầu. "Trời đang mưa, con đi đâu thế?"

Mạnh Thịnh Nam cầm cái ô cạnh cửa, vừa đi vừa nói. "Nhà mình bị cúp điện rồi, con muốn viết bản thảo ạ."

"Lại dừng rồi sao?"

"Vâng."

Thịnh Điển nhíu mày lại. "Buổi tối cha về thì nói với cha một chút, chắc là do đường dây không tốt, cầu chì bị hỏng."

"Vâng, con đi đây ạ."

"Viết xong thì về sớm chút."

"Con biết rồi ạ."

Cô trở tay đóng cửa lại, đi ra khỏi con ngõ nhỏ.

Nước mưa rơi xuống ô kêu lộp độp, trên mặt đất có một vũng nước nhỏ nếu không chú ý sẽ giẫm trúng. Con gõ nhỏ này dài hơn 200 mét, Mạnh Thịnh Nam nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bây giờ là 16 giờ 10 phút. Cô đi ra khỏi ngõ nhỏ, quẹo phải đi vào một con phố sau đó vào cửa kéo trong hẻm.

Khu nhà thứ ba là quán net Thiên Minh.

Cô sụp ô lại, đi lên lầu hai. Có một gái thấy cô, đôi mắt hiện lên ý cười.

"Tới rồi hả?"

Mạnh Thịnh Nam gật đầu. "Trong nhà tớ bị cúp điện mất rồi."

"Sao nhà cậu lại bị cúp điện?" Cô gái tên Tây Lâm Hiểu, bằng tuổi với cô. Hai người có đi học thêm ở nhà một thầy giáo vào đầu tháng ba, bình thường hay mượn bài của nhau để ghi chép. Khi đó không có thẻ căn cước, quán net lại không cho trẻ vị thành niên vào, đương nhiên cũng có một số người trà trộn vào trong, hai người là người quen với nhau nên những khi Mạnh Thịnh Nam không có chỗ để viết bản thảo, cô thường tới quán net nhà Tây Lâm Hiểu, một tới hai đi cũng gọi là quen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!