Cô hỏi ngược lại anh:
- Sao lại hỏi vậy?
Anh trả lời:
- Tuy ánh mắt của em đối với anh ta bình thường vô cùng. Nhưng cũng là một người đàn ông, anh cảm nhận được ánh mắt của Trương tổng khi nhìn em, chứa đầy sự vui mừng, nhưng cũng có chút gì đó gọi là nuối tiếc.
An Kỳ im lặng, không trả lời anh.
Giang Hải nói tiếp:
- Sao vậy? Có chuyện gì không thể nói với anh sao?
Du An Kỳ nhắm hai mắt, cô cố hít một hơi thật sâu, sau đó mới có dũng khí để nói ra sự thật:
- Đúng vậy, em quen với anh ta. Không chỉ quen, anh ta còn là người mà em muốn quên nhất trong cuộc đời này, nhưng lại không thể.
An Kỳ vừa nói xong, giọng cô có chút buồn bã.
Giang Hải kinh ngạc, ấp úng hỏi cho rõ:
- Chẳng lẽ...
Giọng nói và nét mặt An Kỳ vẫn bất biến, đáp đầy thẳng thắng:
- Đúng vậy, chính là hắn.
Cùng lúc ấy, vừa đến chung cư của Du An Kỳ. Giang Hải dừng xe, cô nói tiếp:
- Năm đó là em ngu muội, tin vào tình yêu của mình. Cuối cùng, suýt chút nữa mất đi An Khải và An Nhiên.
Nghe cô nói vậy, Giang Hải cảm thấy đau lòng, anh nắm lấy tay An Kỳ, rồi ôm lấy cô, tự trách:
- Anh xin lỗi, trong lúc em khó khăn như vậy, anh lại không thể ở bên cạnh dù là an ủi em, anh xin lỗi...
Giang Hải ôm An Kỳ làm cô có chút đứng hình.
Nhưng ngay sau khi nghe anh tự trách, cô lại nhẹ nhàng đẩy anh ra, rồi mỉm cười nói:
- Anh đừng nói vậy, trong năm năm qua anh đã chăm sóc rất tốt cho mẹ con em. Em thật sự rất cảm kích vì điều này.
- An Kỳ, ngoài cảm kích anh ra, em chẳng còn tình cảm nào khác sao?
Du An Kỳ đột nhiên bất động khi nghe Giang Hải hỏi vậy. Từ sâu trong lòng An Kỳ, cô luôn xem anh là một người anh tốt. Cô cũng không hề vượt quá giới hạn của bản thân. Chỉ vì đám trẻ không có ba nên mới gọi anh như vậy.
Bây giờ Giang Hải lại hỏi An Kỳ ngoài cảm kích anh, cô còn tình cảm nào hay không, An Kỳ cũng dứt khoác trả lời:
- Em xin lỗi, trái tim em từ lâu chẳng thể tiếp nhận thêm bất kì ai nữa.
Cô biết rằng, khi nói ra điều này, tình cảm giữa cô và Giang Hải có thể sẽ rạn nứt đi một phần. Nhưng từ lâu nay, trong lòng cô vốn chẳng thể tiếp nhận thêm bất cứ người đàn ông nào cả.
Có lẽ cô có ngày hôm nay đều là do Trương Thần ban tặng.
Trước khi rời khỏi xe, An Kỳ có báo một tin với Giang Hải:
- Em sẽ đi làm.
- Có cần anh giúp em tìm công ty phù hợp không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!