Cô nhìn một lượt những hình ảnh trước mắt mình, nghĩ:
Đã năm năm rồi...
- Mẹ ơi, chúng ta về nhà thôi.
An Nhiên cất lời thối thúc, cô bé rất háo hức muốn được về nhà.
Giang Hải đưa ba mẹ con đến xe. Hai đứa trẻ ngồi phía sau. Còn anh thì ân cần mở cửa xe cho An Kỳ, sợ cô bị va trúng đầu nên để tay phía trên.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, đưa bốn người họ về nhà.
Trên xe chạy về nhà, Du An Kỳ chống tay lên cửa xe, nhìn ra bên ngoài, như đang suy nghĩ về một điều gì đó. Cô nhìn những nhà cao tầng, những hàng cây lướt ngang. Quả nhiên, trên đời này thứ gì cũng có thể thay đổi.
Cô chỉ mới rời đi năm năm, nhưng suýt chút nữa đã không nhận ra nơi này.
- Mẹ ơi, mẹ ơi...
Đang mãi suy nghĩ, An Kỳ nghe tiếng gọi của An Nhiên liền giật mình. Cô liền quay sang trả lời cô bé:
- Ah, mẹ nghe.
- Ba Giang đang hỏi mẹ kìa.
An Khải đang dán mắt vào cuốn sách mà cậu mang theo, nhưng vẫn trả lời An Kỳ. Nghe vậy, cô liền thấy ngại vì đã lơ đãng trước Giang Hải, cô liền thấy ngượng ngùng, nói:
- A, em xin lỗi, do em mãi suy nghĩ nên không để ý đến việc anh gọi em.
- Không sao, anh chỉ định hỏi ý em chuyện đám nhóc này muốn sang sống với anh.
Nghe vậy, An Kỳ liền tỏ ra kinh ngạc. Con cô sao lại có thể rời xa cô được. Thế nên An Kỳ quay xuống nhìn An Khải và An Nhiên, hỏi lại việc này.
- Hay đứa muốn sang sống với ba Giang sao?
- Đúng ạ, tụi con đã sống với mẹ lâu như vậy. Giờ lại rất muốn biết cảm giác tình cha con.
An Nhiên nhanh nhảu đáp lại. Câu trả lời của con bé làm An Kỳ thấy trong lòng có thứ gì đó khó tả. Nhận thấy sắc mặt An Kỳ thay đổi, Giang Hải lập tức chuyển sang chủ để khác:
- Kẻ lúc nãy mang đồ ra cho em là ai vậy?
An Khải nét mặt trầm xuống, tường thuật:
- Là một tên háo sắc. Nhân lúc tụi con đi vệ sinh thì lại ve vãn và muốn làm quen với mẹ. Con đã cố tình gọi mẹ thật lớn mà cũng mặt dày đi theo.
An Nhiên bổ sung thêm:
- Nhưng khi ông ta thấy mẹ có nhiều hành lý liền muốn giúp mẹ. Mẹ đã từ chối nhưng ông ta không chịu. Thật hết cách.
Đến khi ông ta vừa nhìn thấy ba Giang, cứ ngỡ là chồng của mẹ liền nhanh chóng chạy mất.
Dứt lời, cô bé quay sang hỏi An Khải, giọng đầy ngô nghê:
- Anh hai ơi, chúng ta có ba Giang, có mẹ An Kỳ. Vậy có phải ba mẹ là vợ chồng không?
An Kỳ nghe vậy liền quay xuống, nghiêm nghị nhắc nhở cô bé:
- An Nhiên, không được nói bừa.
- Không có ah. Con nhớ các bạn của com từng nói, ba mẹ là người sinh ra chúng ta. Vậy ba Giang và mẹ sinh ra tụi con thì có gì sai?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!