Bác sĩ nói xong thì liền rời đi. An Kỳ nghe họ nói vậy, tâm cô như bị giết chết lần nữa. Đứa con mà cô trông ngóng, chờ đợi nó chào đời, đứa con mà cô muốn dõi theo sự trưởng thành của nó, nay đã không còn nữa. Cô đau khổ, cứ thế mà khóc đầy thương tâm.
Trương Thần rất muốn an ủi, dỗ dành cô nhưng lại không thể... Anh biết bây giờ cô sẽ nghĩ anh là người giết chết đứa bé, những lời anh nói cũng chả có ích gì.
Anh lấy tay định đặt lên vai và tìm lời để an ủi, nhưng An Kỳ liền hất tay anh ra. Cô nhìn anh, ánh mắt đầy căm phẫn, nói:
- Là anh hại chết con của tôi... là anh đã hại chết nó...
An Kỳ nhanh tay, bắt lấy con dao gần đó. Cô nhìn mũi dao nhọn, lòng cô cũng đang rất đau. Chỉ cần đâm nó vào tim, cô có thể gặp được con của mình.
Chỉ cần nghĩ vậy thôi, tâm cô cũng đỡ đau một phần nào.
Thấy cô cầm dao đầy nguy hiểm, Trương Thần liền lo lắng nói:
- An Kỳ, em mau bỏ dao xuống...
Cả Trương phu nhân và Hà Hoa Tử cũng cảm thấy lo lắng, ra sức khuyên can An Kỳ:
- An Kỳ, con hãy mau bỏ dao xuống, nguy hiểm lắm...
- An Kỳ, nghe lời chị, em hãy mau bỏ dao xuống. Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
- Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Con em bây giờ đã không còn nữa... em không biết phải giải quyết như thế nào?
An Kỳ vẻ đầy đau khổ.
- Tuy đứa bé đó không còn nữa, nhưng tôi có thể giúp em có đứa bé khác. Nghe lời tôi, đừng làm chuyện ngu ngốc.
Trương Thần đột nhiên nói ra những lời này làm cho An Kỳ đứng hình trong giây lát. Cũng nhanh chóng, cô lấy lại được tâm ý của mình.
An Kỳ cười khổ, nói:
- Mẹ tôi mất rồi, ngay cả con tôi, anh cũng nhẫn tâm ra tay giết nó, còn nói sẽ giúp tôi có con. Tôi không cần... tôi chỉ cần đứa trẻ này thôi, tôi muốn đến gặp nó.
Du An Kỳ càng nói, cô càng gào hét lớn hơn.
Dứt lời, trong phút chốc, cô giơ con dao đâm vào ngực mình. Cũng trong phút chốc, Trương Thần dùng tay của mình để ngăn cản cô.
Tay anh bị con dao làm bị thương, không ngừng chảy máu, nhưng anh cũng không quên nói:
- Nếu em dám đến gặp đứa bé, tôi sẽ khiến cho nó hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.
Anh nói tiếp:
- Chỉ cần em bỏ con dao xuống và đừng bao giờ làm những chuyện gây tổn thương cho mình. Tôi hứa với em, tôi sẽ nghe theo em, làm theo tất cả mọi chuyện mà em muốn.
Lúc này, nghe anh nói vậy, An Kỳ cũng đã từ từ buông dao xuống. Cô cúi đầu, nước mắt cũng không ngừng rơi, nói:
- Con... tôi muốn tìm con của tôi.
- Ngoài nó ra?
- Tự do. Tôi muốn tự do, tôi muốn rời khỏi anh.
An Kỳ vừa nói muốn rời khỏi Trương Thần, cô vừa ngẩng đầu lên nhưng cũng chẳng nhìn anh. Nghe điều kiện của cô, dù không muốn, dằn vặt với bản thân, thế nhưng anh vẫn miễn cưỡng đồng ý. Vì anh biết, chỉ cần cô không làm tổn thương bản thân, thì anh đã an tâm hơn phần nào.
Hơn nữa, anh cũng có thể cho người theo dõi tình hình của An Kỳ rồi báo cáo lại cho anh. Nghĩ đến đây, Trương Thần liền đáp:
- Được, tôi đồng ý với em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!