Chương 38: Xin lỗi

Dù bụng đau đến vậy, nhưng An Kỳ vẫn liên tục cầu xin bác sĩ hãy cứu đứa bé. Sau một hồi được cấp cứu, Trương phu nhân và Hà Hoa Tử vẫn còn đang rất hoảng. Cả hai người đều lo lắng cho tình trạng hiện tại của An Kỳ.

Một nữ y tá từ trong phòng cấp cứu với vẻ vội vã, giọng nói đầy khuẩn trương:

- Bác sĩ gọi hai vị vào bên trong có chuyện cần nói.

Ngay lúc này, Trương phu nhân và Hà Hoa Tử nghe vậy chợt đơ người. Bác sĩ gọi hai người vào trong để nói chuyện, chẳng lẽ đứa bé...?

Trương Thần lúc này quay về biệt thự.

Dường như anh vẫn chưa hay biết gì về việc Du An Kỳ phải vào bệnh viện. Trong nhà lúc này bỗng tối om, một ánh sáng nhỏ nhoi cũng chẳng có. Anh liền bật đèn lên, không thấy dì Quế và Du An Kỳ đâu, an liền gọi mãi nhưng vẫn không thấy trả lời.

Anh lên phòng làm việc và bật đèn, đột nhiên thấy Trương phu nhân đang ngồi sừng sững trong phòng. Với vẻ mặt đầy kinh ngạc, anh hỏi:

- Mẹ, sao giờ này mẹ còn ở đây?

An Kỳ hay dì Quế đâu? Sao con gọi mà không ai trả lời?

Trương phu nhân vẫn im lặng, Trương Thần liền đến gần, hỏi tiếp:

- Mẹ bị sao vậy?

- Tiểu Thần, con hãy mau giải thích cho mẹ chuyện này.

Dứt lời, bà liền đặt một tờ giấy lên bàn. Trương Thần phát hiện đó là tờ khế ước giữa anh và Du An Kỳ. Ngay lúc này, anh liền ấp úng, nói:

- Mẹ, sao mẹ lại...?

- Con muốn biết tại sao mẹ lại tìm thấy nó, đúng không? Tiểu Thần, mẹ không trách con và An kỳ đã lừa dối mẹ. Mẹ chỉ muốn hỏi con, con có từng yêu An Kỳ không?

- Con... con cũng không biết. Con không biết rốt cuộc con có yêu cô ấy hay không? Chỉ là con cảm thấy An Kỳ rất giống Mạn Mạn.

Vậy nên, khi thấy cô ấy vui, bản thân con cũng thấy vui theo.

Trương Thần chỉ cần trả lời có yêu hay không yêu An Kỳ cũng đã khiến anh trở nên căng thẳng hơn bình thường.

- Tiểu Thần, mẹ biết, mẹ biết con rất yêu Mạn Mạn.

Thế nhưng, Mạn Mạn đã mất rồi, con không thể cứ ôm theo quá khứ mãi, chúng ta cần có sự bắt đầu mới.

Trương phu nhân nói tiếp:

- Con có biết ý nghĩa của cái tên Mạn Mạn không?

- Nghĩa là phẳng lặng.

- Đúng vậy, ý nghĩa này cũng muốn nói đến An Kỳ. Từ khi gặp và ở bên con, con bé đã chịu không ít những đả kích. Mẹ biết con cũng nhìn thấy được điều đó.

Thế nên, mẹ muốn con có thể cho con bé được sự tự do.

Dứt lời, Trương phu nhân xé rẹt tờ khế ước thành hai mảnh.

- Nếu như con muốn An Kỳ bồi thường cho con, vậy hãy đến tìm mẹ.

- Sẽ không đâu. Điều kiện bồi thường đó chỉ là cách để cô ấy nghe theo con mà thôi.

- Mẹ sẽ đưa An Kỳ rời khỏi đây, mẹ không muốn con bé vì ở cạnh con mà chịu thêm đau khổ nữa.

- Kể cả đứa bé?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!