Sáng hôm sau, Hà Hoa Tử đang đánh răng rửa mặt thì nghe có tiếng chuông cửa. Cô nhanh nhanh vệ sinh rồi chạy ra xem là ai. Vừa mở cửa, Hà Hoa Tử thấy người kêu cửa là Lý Đông Lượng. Không do dự, cô đã nhanh chóng đóng cửa lại. Cửa chưa kịp đóng đã bị anh chặn lại.
Cô dùng sức đóng cửa, anh lại dùng sức để đẩy cửa vào. Cuối cùng vẫn là cô không thắng anh.
Hà Hoa Tử tức giận, quát Lý Đông Lượng:
- Anh đến đây làm gì?
- Anh chỉ muốn nói chuyện với em, một chút thôi cũng được.
Dứt lời, Lý Đông Lượng nhìn Hà Hoa Tử một lượt từ đầu đến chân. Là do cô đang mặc váy ngủ màu đen đầy quyến rũ, mái tóc xõa xuống che trước ngực cô. Bình thường ăn sáng xong cô mới thay đồ, thật không ngờ anh lại đến.
Thấy anh nhìn mình với anh mắt không đàng hoàn, Hà Hoa Tử vội lấy tay che người lại, nói:
- Anh mà còn nhìn, tôi móc mắt anh ngay.
- Lý phu nhân sao có thể ra tay độc ác như vậy đối với anh chứ?
- Ai là Lý phu nhân của anh?
- Vào nhà rồi nói chuyện.
Lý Đông Lượng đột nhiên nghiêm túc, nói. Anh thấy có vài tên đi ngang qua nhìn Hà Hoa Tử với ánh mắt say đắm. Anh chỉ hận ngay bây giờ không thể móc hết mắt họ.
Lý phu nhân của anh mặc đồ ngủ là để họ nhìn sao?
- Anh chưa đủ tư cách để vào nhà tôi đâu.
Thấy cô nhất quyết không cho mình vào, Lý Đông Lượng cũng chẳng thèm quan tâm. Anh ngang nhiên đi vào, tiến đến ghế rồi ngồi xuống.
- Anh...
Hà Hoa Tử tức giận đến không thể nói nên lời. Cô đi đến, ngồi đối diện với anh, thô lỗ nói:
- Nói đi, đến đây làm gì?
- Đến đây để chào hỏi hàng xóm.
- Hàng xóm?
- Đúng vậy, đối diện phòng của em chình là phòng của anh.
- Anh...
Thật sự quá bất ngờ, Hà Hoa Tử lần nữa không nói nên lời. Cô cố gắng kìm chế cơn tức giận, hỏi anh:
- Nói đi, mục đích anh dọn đến đây là gì?
Nếu anh có ý định muốn khuyên tôi quay về Hà gia, tốt nhất là anh hãy quên nó đi.
Dứt lời, Hà Hoa Tử tiện tay rót nước vào ly và thản nhiên uống.
- Không, anh sẽ không bắt em quay về đó. Mà là muốn chúng ta cùng nhau vun đắp tình cảm.
Lý Đông Lượng vừa nói xong, nước từ miệng Hà Hoa Tử phun lên người anh. Cô đột nhiên phá lên cười, đúng là hoang đường.
- Lý Đông Lượng, tôi khuyên anh một câu: sớm tỉnh giấc đi
Lần này, Hà Hoa Tử trở nên nghiêm túc, nhìn Lý Đông Lượng, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!