Vẻ mặt Hà Hoa Tử dù kinh ngạc nhưng vẫn không thể nào che giấu được. Lý Đông Lượng cúi đầu, hỏi Hà Hoa Tử:
- Không sao chứ?
- Không sao.
Anh nhìn cô gái với ánh mắt đầy khinh thường, nói:
- Sao vậy? Nói không lại liền sử dụng bạo lực?
Cô ả chanh chua đáp trả
- Liên quan gì đến anh? Đừng lo chuyện bao đồng.
Lý Đông Lượng lập tức thả tay cô ta ra, rồi vẫn nhìn cặp đôi trước mắt với ánh mắt xem thường, nói với bạn trai cũ của Hà Hoa Tử.
- Chắc anh bận đến nỗi không có thời gian để dạy dỗ người của mình. Nhưng nếu như làm vị hôn thê của tôi bị thương, tôi sẽ không tha đâu.
Giọng nói của Lý Đông Lượng lúc này chẳng hề giống hù dọa, mà cứ như muốn giết người khác. Tên bạn trai cũ nghe xong đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm, anh ta quay sang mắng bạn gái:
- Sao em lại vô cớ gây chuyện với cô ấy chứ?
Còn không mau xin lỗi.
Thật không ngờ, cô ta còn nghĩ là mình đúng liền quay sang cãi lại tên kia. Hà Hoa Tử cảm thấy chẳng còn gì để ở lại chỗ ồn ào này, cô lập tức rời đi.
Tên bạn trai cũ thấy cô rời đi, liền nói:
- Tiểu Hà, anh xin lỗi.
Hà Hoa Tử nghe anh ta nói vậy, liền quay đầu lại nhìn. Ánh mắt từ chứa chan tình cảm dần chuyển thành ánh mắt đầy xa lạ, khinh thường.
Giọng nói đầy đanh thép khiến cho tên bạn trai nghe xong liền câm lặng:
- Đừng nói chuyện với tôi, tôi mắc bệnh sạch sẽ.
Dứt lời, Hà Hoa Tử trở về phòng ăn, Lý Đông Lượng thấy cô rời đi, lập tức đuổi theo. Anh đi phía sau cô, chẳng thể nào tiến đến cùng sánh bước với cô. Cũng giống như việc anh luôn ở phía sau dõi theo Hà Hoa Tử.
Đột nhiên, anh đứng lại, nói:
- Quay về Hà gia đi, chỉ có ở đó em mới có cuộc sống tốt.
Hà Hoa Tử quay người lại, nhìn anh với ánh mắt thăm dò, hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết tôi là người của Hà gia?
- Chẳng phải lúc nãy tôi đã nói rõ rồi sao? Tôi là vị hôn thê của Hà Hoa Tử em. Là người đã làm cho em chia tay với tên lúc nãy.
Lý Đông Lượng vừa dứt lời, Hà Hoa Tử liền lạnh lùng bỏ đi, anh cố hỏi:
- Kết hôn với tôi có gì không tốt, tại sao em lại trốn tránh nó chứ?
Hà Hoa Tử đứng lại, nhưng thay vì quay người lại trả lời anh như tên bạn trai cũ. Hà Hoa Tử vẫn quay lưng về phía anh, nói:
- Chỉ có anh thấy vậy thôi.
Thứ tôi không thích cho dù có tốt đến mấy thì trong mắt tôi, nó vẫn là rác.
Quay vào phòng, thấy sắc mặt của Hà Hoa Tử khác với lúc bước ra. Rõ ràng lúc nãy còn đang rất tốt, sao bây giờ cô lại lạnh lùng, có chút giận dữ đến vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!