Chương 30: (Vô Đề)

Chiều hôm đó, trời nắng đẹp, chắc chắn là sẽ không đổ mưa giống như ngày hôm qua, nhưng Tần Minh Hạo lại không yên tâm để cô ra ngoài một mình nên đã tự mình đưa cô đi đến siêu thị.

Mặc dù đã thuận theo ý cô, vậy mà ở trên xe anh vẫn luôn miệng cằn nhằn: "Bắt buộc phải ra ngoài mua nguyên liệu về nấu ăn sao? Em nghỉ ngơi một bữa không được à? Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài cũng đâu có vấn đề gì, người ta còn nấu ngon hơn của em gấp mấy lần."

Đặng Linh Vi chưa từng biết đến mặt này của anh, không ngờ anh cũng nói nhiều như vậy, bị ăn cằn nhằn nhưng cô không hề cau có thậm chí còn mỉm cười nghe anh nói và nhìn anh không chớp mắt.

"Sao cứ nhìn anh vậy? Anh nói sai rồi à? Anh xin lỗi, anh không phải có ý chê em nấu dở, chỉ là anh muốn em ở nhà nghỉ ngơi." Tần Minh Hạo vội vàng giải thích, anh cũng cũng không rõ là mình giải thích để làm gì.

Là sợ cô buồn sao? Hay chỉ là diễn cho có lệ?

"Em không sao thật mà.

Em cũng đâu có bảo là em nấu ăn ngon.

Nhưng mà...! đồ ăn em nấu khó ăn lắm sao?" Linh Vi hỏi với một ánh mắt trần đầy sự mong chờ, dường như là đang muốn nhận sự tán thưởng từ anh.

Nhưng mà nhắc đến vấn đề này, để mà nghiêm túc suy nghĩ thì...! Đặng Linh Vi thật sự nấu ăn rất ngon.

Lúc nào cô cũng nấu những món anh thích và đúng khẩu vị của anh nên mỗi lần ăn cơm nhà anh đều cảm thấy rất ngon miệng, rất hào lòng, đến nổi bây giờ anh không thèm ra ngoài ăn cơm nữa, chỉ muốn về nhà ăn cơm cùng Linh Vi thôi.

Quả nhiên, muốn chiếm lấy trái tim của đàn ông thì phải chiếm lấy dạ dày trước.

Nếu ba năm nay anh luôn ăn cơm của cô nấu thì chắc bây giờ anh đã bị tiểu hồ ly này hút cạn sinh khí rồi.

"E hèm! Thì...! ăn cũng được, không hề khó ăn." Tần Minh Hạo cố gắng lấp liếm cho qua, vì từ trước đến giờ anh ít khi khen ai, bình thường anh đều chê bai người khác thôi nên có chút ngượng nghịu.

Nhưng mà không sao, chỉ cần anh không chê là Linh Vi đã vui lắm rồi.

Không những vậy cô còn vì lời nói này của anh mà cười tủm tỉm suốt buổi, khiến anh càng không nhịn được mà nhếch miệng lên lầm bầm: "Đồ ngốc!"

...

Ở siêu thị, Tần Minh Hạo cứ đi theo sau Linh Vi như một đứa trẻ hiếu động, tái máy tay chân, hết hỏi cái này là cái gì rồi hỏi cái nọ là cái chi.

Rõ ràng anh biết đọc chữ mà tại sao cứ thích hỏi cô? Còn hỏi rất nhiệt tình như vậy nữa?

Nhưng Linh Vi cũng hết cách, trả lời hết thảy câu hỏi của anh.

Cơ mà đến một lúc nào đó, cô không khỏi tò mò mà dùng giọng đùa giỡn hỏi ngược lại anh: "Anh là lần đầu đi siêu thị đó à?"

Tần Minh Hạo không giấu giếm, liền gật đầu: "Cứ cho là vậy đi.

Thật ra lúc trước cũng có đi vài lần, nhưng không biết là bao nhiêu năm rồi nữa."

Linh Vi không nhịn được mà phụt cười: "Hèn gì."

"Hèn gì cái gì?" Anh cau mày nhìn cô, gương mặt mang theo một chút trẻ con.

Cô cũng thật sự không ngờ, có ngày mình lại còn được nhìn thấy mặt này có anh.

Đáng yêu chết mất: "Không có gì."

"Ồ! Vậy mua thêm cái này đi."

"Không cần đâu, đủ rồi."

"Vậy cái này thì sao?"

Linh Vi đột nhiên dừng lại, khiễng chân lên nói nhỏ với anh: "Nói cho anh một bí mật, anh mua đồ ở siêu thị đừng lấy đồ bên ngoài, người ta thường để đồ mới ở bên trong."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!