Chương 29: (Vô Đề)

Sáng hôm sau, Linh Vi cuối cùng cũng đã tỉnh, cô mơ hồ ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, rất quen thuộc, cô phát hiện mình lại ở bệnh viện nữa rồi.

Nhưng cô thật sự thắc mắc, là ai đã đưa cô đến đây? Quản gia sao? Hay là...?

Linh Vi vội dập tắt suy nghĩ, cô lắc đầu.

Dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng.

Quan trọng là cô không thể ở lại bệnh viện, hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, thời gian của cô càng lúc càng ít, cô không thể phí phạn nó một cách vô lú như vậy.

Linh Vi không thèm suy nghĩ thêm, cô nhanh chóng vén tấm chăn ra khỏi người và rút kiêm tiêm ra khỏi tay.

Cô bước xuống giường, đi tìm quần áo của mình và bắt đầu thay quần áo.

Cô chỉ vừa cởi xong cúc áo thì...

"Cạch!" Cửa phòng mở ra, người đàn ông đó đứng ở cửa nhíu mày nhìn cô chằm chằm.

"Cô đang làm gì vậy?" Tần Minh Hạo trầm giọng hỏi cô, lạnh lùng đến mức khó diễn tả.

Đặng Linh Vi bị doạ cho giật mình, cô đứng chết trân ở đó, đột nhiên quên luôn cách cử động là như thế nào.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, tròn xoe mắt.

Tần Minh Hạo đi đến đặt túi đồ ăn lên bàn rồi xoay người cô qua, tay anh thoăn thoắt gài cúc áo lại cho cô.

Lúc này cô mới chợt nhận ra bản thân vừa làm gì, đỏ mặt tía tai, cúi đầu không dám nhìn anh.

"Cô lại muốn xuất viện?" Anh lại nghiêm túc hỏi cô nhưng cô im lặng không trả lời.

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng cũng to hơn: "Trả lời tôi!"

Linh Vi có hơi sợ hãi, cô nhỏ giọng, có chút ấm ức: "Em...! em không muốn ở lại bệnh viện."

"Tại sao? Cô tưởng mình là thần tiên hả? Bộ tưởng sức khoẻ của mình tốt lắm hay sao mà không chịu ở lại bệnh viện? Chỉ dầm mưa một chút đã sốt thành ra như vậy rồi, bớt gây thêm phiền phức cho tôi đi."

Bị Tần Minh Hạo mắng, cô chỉ biết cúi đầu, mím chặt môi, không nói nên lời.

"Ngẩng đầu lên nhìn tôi, tránh né gì chứ? Tôi nói không đúng sao?" Tần Minh Hạo ra lệnh cho Linh Vi nhìn mình nhưng cô lại không có chút phản ứng nào, bắt buộc anh phải ra tay, anh đưa nâng cằm cô lên.

Nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt ứa lệ của cô làm mềm lòng, anh lập tức ôm cô vào lòng.

Là diễn kịch sao?

"Được rồi, anh không phải muốn mắng em, anh là đang lo lắng cho em, hiểu không? Sức khỏe của em vốn không được tốt, ở lại bệnh viện anh sẽ an tâm hơn." Giọng anh dịu dàng, ngọt ngào như rót mật vào tai khiến cô cũng muốn nghe theo lời anh, nhưng cô thật sự không thể nghe theo anh được, cô không muốn tốn thời gian ở bệnh viện.

"A Hạo! Em muốn về nhà! Thật đó, em không sao cả, anh cho em về nhà đi." Cô thủ thỉ.

Nhưng anh lại trở nên tức giận đẩy cô ra: "Đặng Linh Vi! Sao em lại bướng bỉnh như vậy? Em muốn chọc anh tức chết em mới chịu chịu à?"

"Em...! em muốn ở bên anh những ngày còn lại.

Không được sao?" Giọng cô có chút run rẩy.

Lúc này anh mới bất giác nhận ra, nhẩm đếm lại thì anh phát hiện hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, chỉ còn năm ngày nữa thôi, anh sẽ được tự do và chính thức ly hôn với cô, nhưng không hiểu tại sao, anh lại có chút không nỡ, không đành lòng.

Anh thở dài và lại tiếp tục ôm lấy cô, anh đặt cằm lên đầu cô cạ cạ và ngửi mùi thơm của hoa nhài đang thoang thoảng vờn quanh mũi: "Được, chúng ta về nhà."

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!