Bởi vì bánh rán náo loạn một trận như vậy, nên Tiền
Đường liền khăng khăng muốn đón tôi tan tầm mỗi ngày. Tôi biết gần đây cậu ấy
bận rộn, nói cũng lạ, lúc này cũng nghỉ hè rồi, giáo sư cũng về nhà dỗ cháu
rồi, không biết tên nhóc này cả ngày đều mải mê cái gì nữa, có đôi khi tôi nhịn
không được hỏi han, cậu ấy luôn muốn nói lại thôi cả nửa buổi, cuối cùng vung
tay lên, "Nói em cũng không hiểu."
Này này này, ngài làm bộ cái gì chứ, để tôi giảng một
chút về Alexeevich Ostrovsky với Khổng Thượng Nhâm cho ngài nghe, tôi cam đoan
ngài cũng nghe không hiểu. (Alexeevich
Ostrovsky, Khổng Thượng Nhâm: các bác này là danh nhân ngành văn học ạ ^^)
Toát mồ hôi, lạc đề lạc đề, nói đến chỗ nào rồi nhỉ … Đúng
rồi, Tiền Đường muốn đón tôi tan tầm, tôi không đồng ý. Kết quả tên nhóc này
mặc kệ, khăng khăng cho rằng đây là nghĩa vụ mà cậu ấy, thân là người đàn ông
của tôi phải thực hiện. Tên nhóc này có một điểm rất không tốt, đó là một
khi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, người khác khó lòng mà lay chuyển được quyết
định của cậu ấy, đầu còn cứng hơn cả khoan kim cương.
Vì thế, sau hàng ngàn hàng vạn lần tôi căn dặn cậu ấy
không được đến, lúc tan tầm vẫn thấy bóng dáng cậu ấy đứng chình ình dưới lầu
công ty, đối với chuyện này tôi cũng chẳng bất ngờ lắm.
Tiền Đường ở dưới lầu đợi khoảng chừng mười mấy phút
đồng hồ, chỉ trong mười mấy phút này thôi, cậu ấy đã bị đồng bào các khu vực
phụ cận mãnh liệt vây xem, thế là từ đó về sau, trong tòa soạn chẳng còn ai dám
nói tôi ba hoa nữa. = =
…
Cứ như vậy qua vài ngày, kỳ thực tập của tôi kết thúc.
Ngày thứ hai sau khi lấy được chứng nhận thực tập, trời nổi cơn mưa to, không
thể ra khỏi cửa, tôi cảm thấy nhàm chán nằm lỳ ở trên giường xem phim truyền
hình. Nam diễn viên trong phim đều không đẹp trai bằng Tiền Đường nhà tôi, hi
hi.
Đang xem đến mơ màng muốn ngủ lại có người gõ cửa. Tôi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!