Chương 39: Lưu manh

Nghỉ hè, tôi tìm chỗ thực tập, làm biên tập ở tòa soạn. Mặc dù bận rộn,

nhưng rất là thú vị, các đồng nghiệp cũng rất thân thiện với tôi. Điểm duy nhất

không được hoàn mỹ chính là có một anh trai gọi Tiểu Đa luôn có thể tùy thời

tùy chỗ xuất hiện ở trước mặt tôi, có khi còn mang bữa sáng mua cà phê cho

tôi . Tôi cũng không ngốc, dĩ nhiên biết anh ấy có ý gì, vì vậy tôi đã rất

nhiều lần ám hiệu với anh ấy tôi có bạn trai rồi, cuối cùng cơ hồ người của cả

tòa soạn đều biết tôi có anh bạn trai đẹp trai vô địch vũ trụ, làm cho tôi

giống như một kẻ khoe khoang cuồng tình. o(╯□╰)o

Đáng giận nhất là, anh trai này hoàn toàn không coi Tiền Đường ra gì,

liếc nhìn bằng nửa con mắt, không đúng, là liếc nhìn bằng một phần tư con mắt.

Anh trai này dáng dấp rất thú vị, anh ấy có gương mặt hình thang, mắt

cũng không biết là có bị bệnh tăng nhãn áp hay lé lác gì không, tóm lại lúc

nhìn người ta luôn

có cái gì đó không ổn. Nụ cười của anh ấy tương đối thê thảm, bất kể cao hứng

bao nhiêu, lúc anh ấy cười cũng làm cho người cảm thấy giống như là đang phúng

điếu, lạnh cả sống lưng.

Dĩ nhiên, trông mặt mà bắt hình dong cũng không phải là tác phong của

thanh niên tiến bộ. Nhưng người anh em này đã dùng chính bản thân mình chứng

minh đầy đủ một thành ngữ: trong ngoài như một. Cũng không phải nhân phẩm anh

ấy quá kém cỏi, chính là... lạnh, anh ấy đi tới đâu thì mọi người ớn

lạnh tới đó, nhưng anh ấy lại không hề hay biết. Tôi gặp anh ta liền muốn đi

vòng qua đường khác, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy tôi là anh ta bám dính lấy,

cũng không biết rốt cuộc anh ấy yêu thích tôi ở điểm nào, để tôi sửa không được

sao!

Tôi vốn định coi anh ta như không khí không thèm lý tới, dù sao chẳng

qua cũng chỉ kaf đi thực tập, qua thời gian này cả đời mọi người không qua lại

với nhau nữa, tôi sẽ được thanh tịnh thôi. Kết quả người này càng ngày càng quá

đáng, giờ tan tầm liền lặng lẽ theo đuôi tôi . Tôi còn tưởng rằng chúng tôi

thuận đường, chờ đến khi về gần tới khu nhà tôi liền cảm thấy không được bình

thường. Tôi sợ quá, mặc dù thân thể nhỏ bé của ngài kia có vẻ chịu không nổi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!