Vốn tưởng rằng sóng gió
về chuyện cái túi cứ như vậy trôi qua, không nghĩ tới mẹ của Tiền Đường chẳng
hiểu sao lại biết được, bà đương nhiên là mất hứng, nhưng cũng không trực tiếp
phê bình tôi, mà nói cho mẹ tôi biết. Kết quả mẹ cầm chổi lông gà đuổi tôi chạy
vài vòng trong phòng khách, mãi đến khi tôi ôm đùi bà sâu sắc bày tỏ rằng tôi
đã biết lỗi rồi, tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để thành một con người mới,
không phụ sự dạy dỗ của bà, thì mẹ mới xem như bỏ qua.
Phải nói dì Đường quả
thực là lợi hại, bản thân không cần ra tay, cũng dạy được cho tôi một bài học.
Vị mẹ chồng tương lai này vốn đã không đồng ý chấp nhận tôi, nay xem ra bà
khẳng định lại càng không thích tôi, buồn quá đi. = =
Thật ra chuyện khiến cho
tôi càng buồn hơn hiện tại còn đang ở phòng ký túc chờ tôi kìa.
Tôi vừa bước một bước
vào cửa ký túc xá, Trương Phú Bà liền nhào vào lòng tôi khóc đến là thê lương,
thảm đến độ làm cho người ta nghe mà không đành lòng, đương nhiên, nếu cô nàng
có thể nặn ra chút nước mắt, có lẽ sẽ càng giống thật hơn.
Tôi bất đắc dĩ giơ hai
tay ra vẻ đầu hàng, "Người đẹp à, tôi nợ tiền bà hay là vô lễ với bà đây?"
Trương Phú Bà tru lên:
"Cốc Ca! Bà nhất định phải cứu tôi!"
"Vậy trước tiên bà cũng
phải nói với tôi là chuyện gì xảy ra đã chứ?"
Kỳ thực không cần hỏi
cũng biết, có thể khiến Trương Phú Bà điên cuồng như vậy, trên thế giới này
chắc chẳng tìm nổi người thứ hai đâu. Nhắc tới Tiểu khủng bố, tôi thật đúng là
không thể không bội phục anh ấy, bình thường thì giống như cái hũ nút, nói thêm
một câu cũng vất vả, lúc cười còn đặc biệt không tự nhiên, thực khiến cho người
khác cảm thấy muốn chọc ghẹo. Một người như vậy, không ngờ lại có thể một lần
rồi lại một lần khiến cho Trương Phú Bà trở nên vô cùng điên cuồng, giống như
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!