Buổi tối cả đám chúng tôi giống như trước đây tụm lại
ngồi chơi Tam Quốc, biểu hiện của Tiền Đường luôn có chút không yên lòng, cậu
ấy không thoải mái, tôi lại càng không thoải mái hơn, liên tiếp liếc sang người
bên cạnh, cậu ấy làm sao vậy nhỉ, nghiên cứu xảy ra vấn đề sao? Nhưng cho dù
xảy ra vấn đề, cậu ấy chỉ là tôm tép thôi, cũng đâu có đảm đương bao nhiêu
trách nhiệm chứ?
Ai, tư tưởng của tôi thật là hẹp hòi, khinh bỉ chính
mình. = =
Tuy rằng tên Tiền Đường này lòng dạ hẹp hòi lại còn
gian xảo, ở một trình độ nào đó, có thể nói là chả phải người tốt gì, nhưng nói
đến cùng, cậu ấy cũng coi như là một người có trách nhiệm, giờ phút này sốt
ruột rất bình thường, còn có thể ngồi đây chơi đùa với bọn tôi đã là rất nể mặt
rồi.
Tôi đẩy đẩy cánh tay cậu ấy, thân thiết thấp giọng
hỏi, "Tiền Đường, anh làm sao vậy? Nghĩ gì thế?"
Tiền Đường nhìn chằm chằm bài trong tay, trong mắt có
tia sáng lưu chuyển, nghe được tôi hỏi, liền hé miệng cười khẽ, khóe miệng của
cậu ấy hơi run rẩy, rõ ràng là đang tận lực nín cười, nếu không rất có khả năng
sẽ diễn biến thành vỗ bàn cười điên cuồng như có năm trăm vạn từ trên trời rớt
xuống không đập vào người khác mà chỉ đập vào tôi vậy . Cậu ấy cười nghiêng
đầu đến bên tai tôi, hạ giọng nói: "Em đoán xem."
Tôi rụt cổ lại, nhất thời tâm trạng thất thường. Khoảng
cách quá gần, tôi cảm thấy môi của cậu ấy vừa như đụng phải vành tai tôi, lại
vừa như không đụng. Nhưng bất kể thế nào, bên tai tôi giống như có một ngọn lửa
được nhóm lên, tiếp đó lan đến trên cổ, trên mặt. Trước mặt nhiều người như vậy
lại suy nghĩ vẩn vơ, tôi lúc này thật sự rất muốn đào cái hố tự chôn mình.
Không biết có phải tôi cảm giác sai hay không, không
khí tiếp sau đó có chút kỳ quái, tôi cúi đầu thật thấp, không dám nhìn mọi
người. Nhưng tôi vẫn cảm thấy được Tiền Đường đang nhìn tôi, hơn nữa ánh mắt
lại còn mang ý nghĩa sâu xa, thật giống như… ặc, giống như tôi là một miếng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!