*Cái tên chương có hơi nhạy cảm nhỉ, nhưng tớ cam đoan
vụ này không liên quan đến Tiểu Vũ với Tiều Đường, hai bé nó vẫn ngoan lắm =))
Chu Văn Trừng buồn bã ỉu xìu tựa vào vai tôi, giống
như cô vợ nhỏ bị oan ức. Bộ dạng cậu ấy cao lớn hơn tôi nhiều, lúc này tựa vào
người tôi, không thể không nghiêng đầu co mình lại, tôi nhìn còn thấy mệt.
Chu Văn Trừng áp đầu lên vai tôi, nhắm mắt lại thở
dài, đột nhiên hỏi tôi: "Cốc Vũ, bà nói xem ý nghĩa tồn tại của con người là
gì?"
Một trong những triệu chứng của bệnh tâm thần đó chính
là luôn suy nghĩ mấy việc đặc biệt vô nghĩa. Ý nghĩa tồn tại của con người là
gì? Ông kêu cả đám tiền bối Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang Tử, Socrates, Plato … gì
gì đó ra cũng chưa chắc có thể cho ông cái đáp án vừa lòng nữa là cái loại tôm
tép chỉ số thông minh có hạn như tôi, chuyện đó tôi nghĩ không nổi, nghĩ nhiều
liền nhức óc. = =
Tôi không trả lời Chu Văn Trừng, đương nhiên, cậu ấy
dường như cũng chẳng cần tôi trả lời. Tôi muốn hỏi rốt cuộc cậu ấy bị làm sao,
nhưng tôi biết cậu ấy sẽ không nói, nếu muốn nói tự động đã nói với tôi rồi,
nếu không muốn nói, tôi hỏi cũng vô ích.
Ngài cứ dựa vào tôi, chậm rãi mà suy xét ý nghĩa tồn
tại của mình đi.
Chu Văn Trừng không tiếp tục suy nghĩ được nữa, bởi vì
cậu ấy … ngủ mất rồi. = =
Tên này sắc mặt u ám, vành mắt thâm đen, thoạt nhìn
giống như mấy kẻ dùng ma túy vậy, nhất định là gần đây không nghỉ ngơi thật tốt
rồi. Không hiểu cậu ấy đã chịu đả kích gì, đến mức phải suy ngẫm mấy chuyện sâu
xa khó hiểu như "ý nghĩa tồn tại của con người" nữa. Lúc này cậu ấy tựa vào vai
tôi, nhíu mày, hô hấp đều đều. Thẳng thắn mà nói, bộ dạng Chu Văn Trừng kỳ thực
cũng rất đẹp mắt, không phải kiểu mềm mại tinh tế đến mức con gái cũng phải
ghen tị như em gái Lam, cũng không phải kiểu đẹp trai kinh hoàng, khiến người
người oán thán như Tiền Đường, cậu ấy thuộc loại trai đẹp bình thường, ngũ quan
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!