Chu Văn
Trừng và em gái Lam muốn rủ tôi đi trượt băng, thời tiết lạnh như thế này muốn
tìm chỗ đi chơi thật đúng là không dễ dàng.
Tôi vừa
ngồi lên xe, em gái Lam cẩn thận nhìn mặt của tôi, "Tâm tình không tốt?"
Chu Văn
Trừng vừa khởi động xe, vừa chen miệng nói: "Con gái nha, mỗi tháng
luôn có vài ngày như vậy."
Tôi
thấy trong khe hở dưới chỗ ngồi có một quả cầu thủy tinh nhỏ, liền móc nó ra
kéo cổ áo sau của Chu Văn Trừng mà nhét vào. Chu Văn Trừng há miệng run rẩy kêu
lên: "Ai
u chết ông rồi.. ui ui, thứ gì vậy!"
Tôi ôm
bụng cười to lên. Em gái Lam cũng đang cười, nhưng cậu ta cười rất đoan trang,
một tay để trên chỗ ngồi một tay đỡ cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, không phát
ra tiếng động nào. Làm còn gái, tôi cảm thấy áp lực rất lớn. =.=
Chu Văn
Trừng uốn qua ẹo lại, cuối cùng cũng moi được quả cầu thủy tinh nhỏ kia ra,
thuận tay đặt trong hộp chứa đồ. Cậu ta nhìn tôi trong kính chiếu hậu, nói: "Đoán chừng còn nửa giờ
mới đến, bà có thể ngủ một giấc."
"Đừng có đùa, giờ này
cũng không kẹt xe nha. Nửa giờ, tui lên trời trượt băng à?"
"Đến thì bà sẽ biết."
Cũng
không biết là vì Chu Văn Trừng lắm mồm nói như vậy, hay là ngày hôm qua tôi
thật sự ngủ không đủ, tóm lại cậu ấy mới lái xe đi một lát, đầu của tôi liền
bắt đầu từng chút từng chút trượt xuống, muốn ngủ, nhưng ngồi ở trong xe, ngủ
kiểu nào cũng không thoải mái. Bất đắc dĩ, tôi kéo em gái họ Lam bên cạnh qua,
"Mượn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!